Cận Tịch bất ác hơi cau mày lại. “Nương nương nói rất phải, nhưng ngoài mấy vị ấy ra thì chúng ta chẳng có ai khác đáng tin cậy để ao trọng tráchcả, thực đã vất vả cho nương nương rồi.”
Tôi bỏ chiếc khăn bông trên mặt xuống, khẽ cất tiếng hỏi: “Lung Nguyệt năm nay đã mười tuổi rồi đúng không?”
Hai mắt Cận Tịch bất ác sáng rực lên, nơi khóe miệng thoáng lộ nét cười.“Dạ phải, nếu là một cô nương con nhà bình thường thì vào tuổi này đãphải theo mẫu thân học quản a rồi, có điều nếu là ở a đình hào môn quyền quý thì mười tuổi e rằng vẫn chỉ là trẻ con thôi.”
Tôi trầm tưsuy nghĩ một lát rồi nói: “Công chúa nơi cung đình không ống với cácthiên kim hào môn chẳng phải lo nghĩ việc gì. Lung Nguyệt từ nhỏ đãnhanh nhẹn, quyết đoán, đã đến lúc để nó rèn luyện một chút rồi. Hơn nữa bây giờ nó đang ở trong cung của Đức phi, rất tiện cho việc này. Trongsố các vị công chúa thì Thục Hòa đã gả chồng, Ôn Nghi thì tính tình yếuđuối, Lung Nguyệt chính là lựa chọn thích hợp nhất rồi.”
Cận Tịchcười tươi rạng rỡ, nói: “Dạ phải, nhớ lại tình cảnh Lung Nguyệt Côngchúa úp nương nương đối phó với Chu Nghi Tu trước đây, khó ai có thể ngờ được đó lại là chủ ý của một đứa bé mới bảy, tám tuổi. Công chúa củachúng ta từ nhỏ đã tâm tư tinh tế, lại là do nương nương rứt ruột đẻ ra, quả thực rất đáng để dốc lòng bồi dưỡng.”
Tôi đứng bật dậy, đuổitất cả những người khác đi, nắm chặt lấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759705/quyen-8-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.