Một hồi lâu sau, mãi tới khi tôi sắp nghẹt thở, y mới chậm rãi buông tayxuống, chăm chú nhìn tôi, nói: “Trẫm vốn muốn sờ mái tóc của nàng, thếmà lại sờ phải những thứ đồ trang sức châu ngọc tột cùng băng giá.”
Tôi cố kìm nén không để tim mình đập loạn, nói giọng vui đùa: “Dạ phải,Hoàng thượng vốn muốn sờ mặt của thần thiếp, thế nhưng lại sờ phải mộtlớp son phấn rất dày, thực là quá chán ngán.”
Ánh mắt Huyền Lăngcó chút thâm trầm bất định, đồng thời lại có chút ngẩn ngơ mơ màng,giọng nói thì đầy vẻ phiêu hốt: “Đúng thế, nàng bây giờ đã là nữ nhântôn quý nhất trong chốn hậu cung này rồi, tất nhiên phải trang điểm lộng lẫy thì mới áp chế được những người khác.” Y lặng lẽ suy nghĩ một lát,nơi đáy mắt toát ra một tia dịu dàng khó tả. “Trẫm chợt nhớ lại nhữngngày tháng trước đây, khi đó trẫm và nàng đang tránh nóng ở Thái Bìnhhành cung, chiều tối đến rảnh rỗi không có việc gì liền cùng nhau hóngmát, mái tóc của nàng buông xõa, chẳng có thứ đồ trang sức nào, nàng cứthế gối đầu trên đùi trẫm, mái tóc dài bồng bềnh tựa mây, thực là đẹpbiết nhường nào.”
Y đột nhiên nhắc lại chuyện từ thời xưa cũ,giọng nói thì dịu dàng như một áng mây màu đẹp đẽ trên đỉnh núi, như thể muốn dựa vào đó để nhấn chìm người ta.
Tôi có chút ngẩn ngơ, hồnphách như đã bay ra khỏi Tử Áo Thành, tiếng chuông ngân vang ở chùa CamLộ từ rất nhiều năm trước vang vọng mãi bên tai, tôi và y đang cùng nhau ngồi trên con thuyền nhỏ giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759702/quyen-8-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.