Huyền Lăng lúc này nằm một mình trên chiếu trúc, không hề trở dậy khi tôi đivào. Tôi chỉnh lại xiêm y rồi cung kính hành lễ, sau đó lại cung kínhthỉnh an. Y chẳng hề xoay người, chỉ cất giọng hờ hững: “Ừm, nàng tớirồi à!”
Tôi không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh y, thấy bên giường có đặt một chiếc quạt tròn dùng để che mặt, chẳngbiết là do phi tần nào lưu lại. Tôi cảm thấy có chút quen mắt, chiếcquạt đó có phần cán được chạm rỗng nạm vàng, bên dưới treo một dải tuamàu đỏ hình quả hạnh, mặt quạt thì làm bằng vải lụa, bên trên thêu bứchình “Viễn sơn hàm yên” liên miên bất tận, nhìn lâu rồi lại khiến ngườita cảm thấy hơi hoa mắt nhức đầu.
Tôi thấy Huyền Lăng một mực nhắm mắt, mồ hôi trên trán không ngớt rỉ ra, bèn tiện tay cầm cây quạt kialên, vừa phe phẩy quạt cho y vừa dịu dàng cười, nói: “Tứ lang chắc đangnóng quá thì phải, mồ hôi nhễ nhại cả rồi kìa...”
Huyền Lăng đột ngột ngồi dậy trừng mắt nhìn tôi, kế đó vung tay tát thẳng vào mặt tôi một cái thật mạnh.
Cái tát ấy đến quá đột ngột, tôi đau đến nỗi mặt mũi tê rần, nổ đom đómmắt, tức thì ngây người đờ đẫn. Tôi đã hầu hạ y suốt bao nhiêu năm nay,thế nhưng đây mới là lần đầu tiên bị y đánh thế này, thậm chí lần trướchạ lệnh cấm túc tôi, y cũng không hề đụng tới tôi dù chỉ là một ngóntay.
Cố kìm nén những giọt lệ bên khóe mắt, tôi quỳ xuống, nói:“Hoàng thượng, người muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759695/quyen-8-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.