Tôi tiện tay cầm lấy một cành cây khô vứt vào trong đống lửa, những tiếngnổ “lốp bốp” lập tức vang lên xua bớt cái lạnh khô hanh do gió cát manglại. Cận Tịch không kìm được lo lắng nói: “Nô tỳ thấy Ma Cách rõ ràngkhông phải hạng người ngu độn, nương nương liệu nắm chắc được mấy phầnvề khả năng đắc thủ?”
Tôi khẽ lắc đầu. “Ngươi nghĩ sao?”
Cận Tịch hơi cau mày lại, tôi cời đống lửa cho sáng lên một chút, khẽ nói:“Ma Cách cố nhiên là tinh minh, nhưng Hoàng thượng mới thật sự là ngườimưu mô ghê gớm. Y đã chấp nhận để ta đi hòa thân, vậy ắt là đã tính đếnkhả năng ta không thể trở về. Chỉ dùng một mình Thục phi mà đổi được sựbình yên của hai châu U, Vân, có lý do gì mà không đổi chứ?”
CậnTịch nói: “Quân Hách Hách đã bị bệnh dịch làm ảnh hưởng, căn bản chẳngcòn sức để đánh chiếm hai châu U, Vân nữa rồi, bọn hắn chẳng qua chỉ nói khoác vậy thôi.”
“Quả là như thế.” Tôi hờ hững nói. “Hai châu U,Vân chỉ là cái cớ mà thôi, có được phương thuốc chữa bệnh đã đủ để HáchHách vượt qua cơn khó khăn trước mắt này rồi, huống chi mỗi năm còn cóba ngàn gánh lương thảo và mười vạn lạng bạc nữa. Có điều, nếu Ma Cáchnhất quyết bám lấy hai châu U, Vân không buông, không tiếc liều mạng,Hoàng thượng chưa chắc đã chống đỡ được. Hoàng thượng cũng giống như MaCách, chẳng qua chỉ tìm cớ để xuống thang thôi, còn ta vừa hay chính làchiếc thang ấy.”
Cận Tịch đưa mắt liếc tôi. “Vậy Ma Cách cớ gì lại chọn nương nương như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759690/quyen-8-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.