Thời tiết ngày một nóng lên, còn tôi thì ngày càng phiền muộn. Vì việc MaCách tới Tây Kinh mà hậu cung dường như đã trở nên nặng nề hơn rấtnhiều, cho dù bây giờ trời trong nắng vàng nhưng mọi người dường như đều cảm nhận được mưa gió đang kéo tới. Đức phi khi tới thăm tôi từng lénhỏi: “Nghe nói Ma Cách đã tới hành cung được mười ngày rồi, Hoàng thượng tiếp đãi hết sức chu đáo, nhưng vẫn cứ thoái thác chẳng chịu gặp mặt,chuyện rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Thấy ánh mắt nàng ta đầy vẻtò mò, tôi vội vàng xua tay, nói: “Muội chỉ là một nữ tử chốn hậu cung,làm sao biết được mấy việc này! Tỷ tỷ đừng nên hỏi muội!”
Đức phi lo lắng nói: “Đến muội cũng không biết thì ta còn có thể hỏi ai bây giờ?”
Tôi khẽ nở nụ cười. “Ý trời khó đoán, ai mà biết được.”
Đức phi chắp hai tay lại niệm một câu “A Di Đà Phật”, nói: “Chẳng biếtHoàng thượng có ý gì nữa, mấy ngày nay cứ tránh trong Thủy Lục Nam Huânđiện chẳng chịu ra ngoài, nói là vì Thái hậu vừa mất nên thương tâm, còn bị cảm nắng nữa. Khi các phi tần tới thăm thì Hoàng thượng lại khôngchịu gặp mặt, chỉ cho Diễm Tần ở trong bầu bạn, chẳng ai rõ chuyện lànhư thế nào nữa. Ta nhủ thầm, nếu là bị cảm nắng, tại sao lại không gọithái y tới hầu hạ? Hôm nay ta từng thử dò hỏi một phen thì được biết Ônthái y cũng không ở đó.”
Tôi nói: “Ôn đại nhân mấy năm nay vẫn luôn ở bên mộ của Huệ Nghi Quý phi để sám hối mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759680/quyen-8-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.