Huyền Lăng ở trong Thận hình ty một ngàymột đêm mới ra ngoài, tôi và Đoan Quý phi cũng quỳ trong Thông Minh điện trọnmột ngày một đêm. Trong thời gian này, Đoan Quý phi cứ cách ba canh giờ lại cầmđàn tì bà lên gảy, gửi vào đó muôn vàn nỗi ưu thương, mãi tới khi hai bờ môi đãtím tái vẫn không chịu rời đi. Tôi không biết nàng ta đang tưởng niệm ThuầnNguyên Hoàng hậu đã đích thân dạy nàng ta gảy đàn tì bà hay là nghĩ tới vị tiểuHoàng tử còn chưa ra đời thì đã chết kia, chỉ thấy nỗi ưu thương của nàng tasâu đậm vô cùng, tôi không cách nào sinh lòng đồng cảm.
Cuối cùng Ôn Nghi Công chúa phải tới quỳvới nàng ta thêm một thời gian, thế rồi nàng ta mới chịu về cung nghỉ ngơi.
Huyền Lăng sau khi từ trong Thận hình tytrở ra thì không tới cung của tôi. Giữa đêm dài tịch mịch, tôi nhắm mắt lạimuốn đi vào giấc ngủ, thế nhưng đầu lại rấm rứt đau, trong cơn mơ màng dườngnhư nghe thấy âm thanh phát ra từ đồng hồ nước tiếng sau dài hơn tiếng trước, tráitim thì cứ treo lơ lửng mãi vẫn chẳng thể buông xuống.
Bên ngoài bức màn có người đứng buông taykính cẩn, rồi giọng nói của Cận Tịch vang lên: “Nương nương, Hoàng thượng chotriệu người tới Nghi Nguyên điện.”
Tôi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Dạ, là giờ Tuất ba khắc.” Hơi dừng mộtchút, nàng ta lại nói tiếp: “Trang Mẫn Phu nhân đã vâng chỉ tới đó rồi.”
Hóa ra không phải là ý chỉ gọi tới thị tẩm,tôi mở choàng mắt ra, cất tiếng dặn dò: “Thay áo.”
Đường đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759671/quyen-8-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.