Lúc này thời tiết vẫn còn giá lạnh, thêm vào đó bên ngoài trời lại đổ mưarả rích, Huyền Lăng sớm đã khoác lên người một chiếc áo gấm màu đen viền trắng rất dày, ngọn nến cắm trên chiếc giá nạm vàng hình rồng cuộn vẫncháy đều đều trong chiếc chụp đèn làm bằng vải lụa, những tia sáng dìudịu màu vàng cam khi chiếu lên chiếc áo của y lại làm toát ra một vẻ thê lương khó mà miêu tả bằng lời. Đôi hàng lông mày của y nhíu chặt lại,dường như không cách nào chịu đựng được nỗi đau khổ khi phải nhớ vềnhững chuyện ngày xưa, miệng thì khẽ cất tiếng lẩm bẩm như đang nói lờimê sảng: “Đứa bé đó vừa sinh ra thì đã chết rồi, toàn thân đều lạnhbăng, hơn nữa còn có rất nhiều đốm xanh trên người, rất đáng thương. Khi đó nó nằm trong lòng trẫm, chẳng thở được chút nào, lạnh như một khốibăng vậy, dù trẫm có ôm thế nào nó cũng không ấm lên được. Thái y nóivới trẫm là nó khi còn ở trong bụng mẹ đã yếu ớt rồi, sau đó lại phảichịu mấy phen kinh hãi, do đó đã qua đời từ trong bụng mẹ. Những phenkinh hãi mà nó phải chịu đều là do Đức phi Cam thị và Hiền phi Miêu thịnhòm ngó ngôi hậu mà ra, bằng không Thuần Nguyên đã có thể yên tâm dưỡng thai rồi. Đứa bé đó thật đáng thương biết mấy...”
“Hoàng thượngxin hãy bớt đau thương.” Tôi dịu dàng nói. “Chuyện dù sao cũng đã quarồi, Hoàng thượng đừng để trong lòng, không tốt cho long thể đâu.” Tôinháy mắt ra hiệu một cái, Cận Tịch hiểu ý, bèn bưng tới một chén tràhạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759670/quyen-8-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.