Ánh dương buổi chiều dìu dịu như một tấmlụa mỏng màu vàng kim, phủ xuống cỏ cây hoa lá khắp đất trời, khiến sắc xuânlại càng thêm nồng đậm. Nhìn từ phía xa qua làn nắng, Chiêu Dương điện toát ravẻ trang nghiêm vô cùng giữa một mảng đào hồng liễu xanh, thực không ăn nhậpchút nào, giống hệt một con dã thú đang ẩn mình im lặng, chờ thời cơ mà nuốtchửng người ta bất cứ lúc nào.
Lúc này mấy chục ả cung nữ đang đứng trướcChiêu Dương điện, kẻ dẫn đầu là Tú Hạ thấy tôi bước xuống kiệu thì vội vàng ravẻ ân cần tới đỡ, đồng thời giữ tôi lại, nói: “Hoàng hậu đang có lời muốn hỏiHồ Chiêu nghi, xin nương nương hãy tạm lánh một chút đã.”
Hồ Uẩn Dung đã có khẩu dụ phong Phi, chẳngqua chỉ còn thiếu nghi lễ sắc phong, do đó mọi người trong cung giờ đều gọinàng ta là Xương Phi, ấy thế mà Tú Hạ lại vẫn dùng lối xưng hô cũ. Lòng tôithầm biết là không hay, bèn cười, nói: “Bản cung vâng ý chỉ của Hoàng thượnghiệp trợ quản lý lục cung, bây giờ Hồ Chiêu nghi phạm lỗi, bản cung đâu dámkhông phân ưu cho Hoàng hậu, há có thể tạm lánh được!”
Đương khi Tú Hạ lộ vẻ trù trừ, Tiễn Thu đãtừ bên trong bước ra, đưa mắt nhìn thoáng qua tôi rồi mỉm cười, ung dung nói:“Thục phi tới rồi cũng tốt, nương nương mà không hỏi ra được điều gì, Thục phicũng có thể hỏi thay.”
Tôi chậm rãi bước vào. Đang độ tháng Ba,ngoài điện cảnh xuân đẹp như tranh vẽ, thế mà trong Chiêu Dương điện, bầu khôngkhí vẫn hết sức nặng nề, chỉ duy có mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759628/quyen-6-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.