Chương trước
Chương sau
Cuộc vui cứ thế diễn ra không ngơi nghỉ,liên tục có người cất tiếng chúc mừng Từ Tiệp dư, rồi kế đến ai nấy đều cảmthấy có chút buồn chán. Bên cạnh Huyền Lăng xuất hiện thêm phi tần, dù là aicũng chẳng thể vui vẻ được. Huyền Lăng muốn xua bớt không khí buồn tẻ, liền bảonhạc cơ chọn bài mới để hát. Ngay từ đầu bữa tiệc An Lăng Dung đã hát một bàirồi, lúc này Diễm Quý nhân liền nhẹ nhàng đứng lên nói: “Hôm nay các vị tỷ muộitrong cung đều ở đây, chắc đã nghe chán các bài hát của nhạc phường rồi. Thầnthiếp tài mọn, chẳng thể so được với An Quý tần, nhưng cũng nguyện lòng mua vuimột chút cho mọi người ở đây.”
Huyền Lăng mỉm cười nhìn nàng ta. “Nàng ởbên trẫm cũng đã được một thời gian rồi, thế mà trẫm chưa được nghe nàng hátlần nào, hôm nay thực đúng là một dịp hiếm có.”
Diễm Quý nhân miệng cười lúng liếng, cặpmắt phượng lóng lánh thu ba, giống hệt như băng tuyết vừa tan, đầy một vẻ quyếnrũ khó mà dùng lời miêu tả. “Hát hay thì chẳng qua là trợ hứng, còn hát khônghay thì coi như là pha trò, thần thiếp xin khoe cái xấu của mình đây.” Nàng tatrước giờ vẫn luôn lạnh lùng, hôm nay bỗng dưng tươi cười rạng rỡ, mọi ngườituy không phục việc nàng ta xuất thân hàn vi mà đắc sủng, thế nhưng ai cũng đềuhiểu rõ, với nhan sắc của nàng ta mà ngày ngày làm bạn với dã thú thì thực làđáng tiếc.
Nàng ta đứng dậy bước tới nơi trung tâmchính điện, vung nhẹ ống tay áo bắt đầu cất tiếng ca vang: “Đêm nay đêm nàochừ, đưa thuyền theo dòng. Hôm nay hôm nào chừ, được cùng vương tử thuyềnchung. Xấu hổ làm sao chừ, người không mắng mỏ. Lòng muộn phiền mà không dứtchừ, được quen vương tử. Núi có cây chừ cây có cành, lòng mến chàng chừ chàngchẳng hay[13].”
[13]Đây là toàn bài Việt nhân ca, một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời XuânThu. Dịch thơ Điệp Luyến Hoa. Nguyên văn Hán Việt: Kim tịch hà tịch hề, khiênchu trung lưu. Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu. Mông tu bị hảohề, bất tí cấu sỉ. Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử. Sơn hữu mộchề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri - ND.
Kỳ thực giọng ca của An Lăng Dung vốn đã cóthể coi là hạng nhất trong hoàng cung, thêm vào đó những năm nay nàng ta lạichú tâm luyện tập, do đó sớm đã đạt tới mức xuất thần. Có sự tồn tại của AnLăng Dung, trừ phi là Thuần Nguyên Hoàng hậu tái thế, bằng không khó ai hơnđược, càng đừng nói tới một người không chuyên về nghề ca hát như Diệp Lan Y.Thế nhưng tỉ mỉ nghe kĩ, giọng ca của An Lăng Dung được ở sự khéo léo, mà mấtcũng ở sự khéo léo, vì quá chú trọng đến kỹ xảo và sự mô phỏng nên sớm đã chẳngcòn cái vẻ thuần chân năm xưa. Còn Diệp Lan Y chẳng qua chỉ tiện miệng hátvang, thế nhưng lại hơn ở cái sự hồn nhiên ngây thơ cùng với tình ý chân thành.Bài hát này là tiếng lòng của một cô gái người Việt với vương tử, thứ cảm giácvừa trù trừ vừa ưu thương khi mà ý trung nhân đang ở ngay trước mặt nhưng lạichẳng hiểu được tình ý của nàng ta chứa chan trong từng câu hát, khiến lòngngười xao động.
Nhất thời mọi người trong Trọng Hoa điệnđều trở nên trầm lặng, trong lòng như vang vọng mãi câu hát “lòng mến chàng chừchàng chẳng hay” mà Diễm Quý nhân đã lặp đi lặp lại mấy lần.
Tự nơi đáy lòng tôi bỗng trào dâng một niềmvui nho nhỏ, ít nhất tôi cũng may mắn hơn so với cô gái người Việt trong bài Việt nhân ca kia rất nhiều. Bất kể rasao người mà tôi yêu cũng biết được tâm tư của tôi, giống như là tôi biết tâmtư của y vậy. Nghĩ thế, tôi hơi ngẩng lên, liền bắt gặp ánh mắt rực rỡ củaHuyền Thanh đang nhìn về phía mình, đáy lòng lại càng thêm ấm áp.
Thế nhưng ngay sau đó tôi đã cảm thấy khôngổn, đang định đưa mắt ra hiệu cho y thì thấy Diệp Lan Y đã hát xong, lại vỗ tay“bộp bộp” mấy tiếng, chợt bên ngoài điện vang lên những tiếng chim hót trongtrẻo, rồi một đàn vẹt màu sắc sặc sỡ đồng loạt bay vào, một con có bộ lông màuvàng đậu lên tay Huyền Lăng, một con khác lông trắng mỏ đỏ đậu lên vai HuyềnThanh.
Huyền Lăng hưng phấn cười nói: “Thực là thúvị, mấy con chim này được dạy dỗ xong không ngờ cũng trở nên thông minh đếnthế.”
Diễm Quý nhân khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìnlướt qua khuôn mặt mọi người xung quanh. Người khác thì không biết thế nào,nhưng khi nàng ta nhìn về phía tôi, tôi bỗng cảm thấy toàn thân đều ấm áp dễchịu, tựa như được tắm trong làn nắng xuân. Nàng ta xưa nay vẫn luôn lạnh lùngbăng giá, lúc này thần sắc đột ngột trở nên dịu dàng như vậy thực khiến ngườita phải bất ngờ, rồi nàng ta cất giọng thánh thót như châu rơi đĩa ngọc. “Thầnthiếp tài hát tầm thường, chỉ đành dùng thêm tâm tư vào việc khác mà thôi.”
An Lăng Dung mỉm cười, ôn tồn nói: “Đây vốnchính là sở trường của Diễm muội muội mà, còn được Hoàng thượng thích nữa. Bọnta dù có lòng cũng chẳng được như muội muội.”
Hồ Chiêu nghi khẽ cười một tiếng, cặp bôngtai nạm ngọc nhè nhẹ đung đưa. “Ý của An Quý tần là Diễm Quý nhân xuất thân hànvi, chỉ có thể dùng những thứ kỹ xảo đặc biệt để lấy lòng Hoàng thượng ư?”
Lữ Chiêu dung mau mồm mau miệng, bật cườikhúc khích một tiếng rồi buột miệng nói: “An Quý tần chưa chắc đã có ý như vậyđâu, nếu xét về xuất thân hàn vi, chẳng lẽ An Quý tần xuất thân là tiểu thưkhuê các? Chẳng qua là cùng một loại người mà thôi. An Quý tần nếu cố tình nóira những lời này, há chẳng phải là tự mình vả miệng mình hay sao?”
Đôi tròng mắt đen láy của Hồ Chiêu nghithoáng đảo qua đảo lại một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, kéo dài giọng nói:“Đúng thế... Phụ thân của An Quý tần giờ đã là Tri phủ, bản thân nàng ta thì là“người hiểu lễ nghi” theo như lời của biểu ca, có lý nào lại tự mình vả miệngmình được.”
Lời vừa mới dứt, mấy phi tần lớn gan phíadưới liền không kìm được mà khúc khích cười ran. An Lăng Dung tự biết mình lỡlời, lại e dè thân phận của Hồ Chiêu nghi, khuôn mặt phấn bất giác đỏ bừng lênnhư máu, hai bờ môi mím chặt không nói năng gì. Kính Phi làm bộ như không nhìnthấy, cầm lấy một quả cam đưa cho Lung Nguyệt chơi. Tôi thì lạnh lùng ngồinhìn, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc qua phía My Trang một chút.
Hoàng hậu có chút không vừa mắt, bèn khẽ homột tiếng, cất giọng trách cứ: “Chiêu nghi chớ nên quá đáng quá!”
Hồ Chiêu nghi hơi nhướng mày, cất tiếngcười khanh khách. “Hoàng hậu biểu tỷ đừng tức giận mà, hôm nay mọi người tụ họptại đây tất nhiên phải kiếm chút trò vui, huống chi chuyện xuất thân đâu phảilà muội nói ra trước!” Dứt lời bèn nhìn chằm chằm vào An Lăng Dung.
An Lăng Dung lại càng lúng túng hơn, sắcmặt khi trắng khi đỏ, thân thể run lẩy bẩy không ngừng, những giọt lệ chực tràonơi khóe mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Hoàng hậu hờ hững cấttiếng: “An Quý tần xưa nay vẫn luôn dịu dàng thận trọng, chưa chắc đã cố tìnhnói thế. Uẩn Dung muội muội chớ nên lời gì cũng để hết vào lòng như vậy.”
Hồ Chiêu nghi mặt đẹp rạng ngời, những nétnửa hờn nửa giận lại càng khiến vẻ kiều diễm bội phần tăng thêm, chừng như cóthể chảy ra nước được. Rồi nàng ta yêu kiều làm nũng: “Biểu ca nghe xem kìa, ýcủa Hoàng hậu là có người nói lời vô tâm nhưng lại bị người hữu tâm lợi dụngđấy.”
Huyền Lăng mân mê chén rượu làm bằng ngọcxanh bóng loáng trong tay, Mân côi túy trong chén sóng sánh nhẹ nhàng, trônggiống hệt như một loại son thượng hạng. Ánh mắt y có chút rời rạc, như đanglắng nghe mà lại như chẳng hề để ý, bất chợt cười “khì” một tiếng, chậm rãinói: “Đang yên đang lành có ai mà lại đi nảy ra mấy thứ tâm tư như thế chứ!”,sau đó liền đưa mắt nhìn ả cung nữ đứng sau lưng Lữ Chiêu dung. “Chiêu dunguống rượu say nên nói năng không biết nặng nhẹ, ngươi đỡ chủ nhân của ngươi vềcung nghỉ ngơi đi.”
Huyền Lăng chỉ nói một câu nhẹ nhàng liềnđùn đẩy hết mọi việc lên người Lữ Chiêu dung vốn tính tình thẳng thắn. Hồ Chiêunghi hơi ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, khẽ trềmôi vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lữ Chiêu dung tuy căm phẫn nhưng lúcnày chỉ đành nén nhịn, để cho ả cung nữ sau lưng đỡ mình rời đi.
Đoan Phi buồn bã lắc đầu, khẽ nhấp một ngụmrượu quế hoa, tôi không khỏi thầm ngạc nhiên vì nàng ta trước giờ chưa từngđụng đến rượu. An Lăng Dung mặt mũi đỏ bừng, ra vẻ đáng thương nói: “Mọi sự rốiren đều là do thần thiếp mà ra, vừa rồi thần thiếp nói năng thực thiếu suy nghĩquá.”
Tình cảm của Huyền Lăng với nàng ta đã ngàymột nhạt dần, nghe vậy cũng chỉ hờ hững an ủi đôi câu rồi nói: “Nàng trước giờcứ uống rượu là người lại không khỏe, mau về nghỉ ngơi đi.”
Tôi với An Lăng Dung quen nhau đã lâu, biếttửu lượng của nàng ta rất tốt, chẳng phải như Huyền Lăng nói, nên lời này rõràng có ý là không muốn thấy nàng ta ở lại đây thêm nữa. An Lăng Dung hơi táimặt đi, nhưng rất nhanh sau đó đã quỳ xuống, nói: “Đa tạ Hoàng thượng quantâm.” Nàng ta tỏ vẻ rất chân thành, cứ như là thật sự cảm kích Huyền Lăng rấtmực.
Hồ Chiêu nghi thấy nàng ta đã đứng dậy thìkhẽ nở nụ cười, cất giọng ỏn ẻn: “An Quý tần đúng là người chẳng lành, vừa mởmiệng đã gây ra rắc rối. Hôm nay là ngày vui, Hoàng thượng vốn không nên kêu côta tới mới phải.”
Huyền Lăng hơi cau mày, ngay sau đó lạicười nói: “Hiện giờ trong cung không có ai hát hay bằng nàng ta... Từ nay vềsau mỗi khi mở tiệc trẫm sẽ chỉ để nàng ta hát một bài rồi bảo về luôn.”
Hồ Chiêu nghi nói: “Giọng hát dù hay đếnmấy thì cũng có lúc nghe phát chán, bây giờ đã có Diễm Quý nhân rồi mà.” Dừngmột chút rồi lại tiếp: “Hoàng thượng quên mất Từ Tiệp dư và Thẩm Thục viện rồisao? Chưa biết chừng thai nhi lại bị xung khắc đấy.”
Huyền Lăng thoáng suy nghĩ một chút, ánhmắt dừng lại nơi bụng My Trang và Yến Nghi, nói: “Vậy được rồi, từ giờ ta sẽkêu nàng ta ở lại trong Cảnh Xuân điện, không có việc gì thì không cần ra ngoàinữa.”
Hồ Chiêu nghi xuất thân cao quý, chưa từngđể An Lăng Dung vào trong mắt, lúc này An Lăng Dung hãy còn chưa ra khỏi điệnmà nàng ta cũng chẳng kiêng dè gì, vẫn bình thản nói những lời này ra. An LăngDung hơi run lên một chút, nhưng không quay đầu lại, chỉ làm như không nghethấy, tiếp tục lặng lẽ bước ra khỏi điện. Các phi tần sớm đã bất mãn với việcAn Lăng Dung đắc sủng suốt mấy năm trời, hôm nay thấy nàng ta bị làm nhục trướcmặt mọi người như vậy thì đa phần đều ngấm ngầm cảm thấy vui sướng.
Diễm Quý nhân vốn là ngọn nguồn của nhữngrắc rối lúc này vẫn ngồi bình thản một bên, vẻ như chẳng nghe thấy gì. Có lẽtại tôi cả nghĩ, thành ra cứ luôn cảm thấy nàng ta thỉnh thoảng lại nhìn vềphía tôi.
Hồ Chiêu nghi thoáng lộ vẻ đắc ý vì vừa làmnhục được An Lăng Dung nên bèn dặn dò ả thị nữ bên cạnh rót thêm rượu nho, chénrượu màu tím ánh lên những tia sáng long lanh lại càng khiến nàng ta thêm phầndiễm lệ. My Trang ngồi ngay cạnh nàng ta, như vô tình như hữu ý khẽ cất lời cảmkhái: “Nói đi thì cũng phải nói lại, tiếng hát của An Quý tần đừng nói là Hoàngthượng, ngay tới ta thỉnh thoảng nghĩ đến cũng không kìm được mà lòng thầm xốnxang. Niềm vui mới tất nhiên là tốt nhất, nhưng tình cũ cũng không thể bỏ được,huống chi là một người có tiếng hát tựa thiên tiên như An Quý tần.”
Hồ Chiêu nghi nắm chặt hai bàn tay, ngaysau đó đã lại buông lỏng, khẽ “hừ” một tiếng, rồi không nói gì thêm.
Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Từ Tiệp dưlúc này sắc mặt tái xanh, lớp son phấn như nổi hẳn lên trên mặt. Tôi ngấm ngầmcảm thấy không hay, biết nàng ta nhất định là đang phiền lòng vì chuyện XíchThược vừa rồi, bèn cười, nói với Huyền Lăng: “Nói đến say rượu, thần thiếp nghenói trong cung của Từ Tiệp dư có một thang thuốc giải rượu rất hay, chi bằnghãy để Từ Tiệp dư sai người đưa đến cung của Lữ Chiêu dung để giúp nàng ta tỉnhrượu.”
Huyền Lăng hờ hững nói: “Tiệp dư từng xemnhiều sách, có thang thuốc gì hay thì mau kêu người mang tới đây đi.”
Từ Tiệp dư lúc này đang ngơ ngẩn, nghe thấyvậy thì vừa hay tìm được cớ để rời đi. “Thang thuốc đó chỉ có thần thiếp biếtlà ở đâu, người khác e rằng không tìm được, chi bằng hãy để thần thiếp tự mìnhđi một chuyến.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, ôn tồn nói: “Vậycũng tốt. Nàng sắp lâm bồn, không tiện ngồi trong bữa tiệc quá lâu, hãy tạm luixuống trước đi.” Nói rồi liền kêu Kết Ngạnh đỡ nàng ta rời đi.
Lý Trường thấy có hai phi tần đã rời tiệc,bèn không kìm được thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng hôm nay còn chưa lật thẻ bài,không biết người định thế nào đây?”
Hoàng hậu cười tươi như hoa, lộ vẻ thấuhiểu lòng người. “Lý Trường ngươi đúng là ngày càng hồ đồ hơn rồi, hôm nay làngày vui của Vinh Canh y, Hoàng thượng tất nhiên sẽ tới Ủng Thúy các rồi.” Dừngmột chút lại nói tiếp: “Chỉ mong Vinh Canh y có thể có phúc như chủ cũ Từ Tiệpdư, sớm ngày mang được thai rồng.”
Từ Tiệp dư vốn đã đi tới cửa điện, nhưngmấy lời này Hoàng hậu nói rất lớn tiếng, bóng lưng của nàng ta bất giác hơi runlên, tựa một phiến lá tung bay trong gió, ngay đến bước chân cũng trở nên hơiloạng choạng.
Tôi thầm cảm thấy buồn bã, lại càng lo lắngcho Từ Tiệp dư hơn. Huyền Lăng chẳng hề để ý, chỉ mỉm cười, nói:
“Hoàng hậu đã phải hao tâm tổn sức rồi.”
Hoàng hậu chăm chú nhìn theo bóng lưng TừTiệp dư, khẽ lắc đầu, nói: “Từ Tiệp dư tuy thông minh nhưng suy nghĩ lại hơihạn hẹp, hôm nay không khỏi có phần thất lễ. Kỳ thực Hoàng thượng đã hết sứcsủng ái Từ Tiệp dư rồi, nàng ta lại sắp sinh nở, còn có gì mà không thỏa mãnnữa chứ?”
Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Từ Tiệp dư hìnhnhư không giống loại người như vậy.”
Hoàng hậu mỉm cười vẻ thấu hiểu. “Đều làtiểu nữ tử mà thôi, Hoàng thượng gần đây thương yêu Từ Tiệp dư quá, làm nàng takhông được hiểu chuyện như trước đây nữa rồi.” Sau đó bèn ngoảnh đầu nhìn quaphía tôi, ôn tồn nói: “Xét ra vẫn là Hoàn Phi bụng dạ rộng rãi, chịu thông cảmcho người khác, có điều lòng tốt như vậy chỉ e sẽ dễ làm nàng ta sinh hư.”
Tôi giật mình bừng tỉnh, cười khiêm nhườngnói: “Nương nương lo lắng quá rồi. Thần thiếp kỳ thực không nghĩ gì nhiều cả,chỉ sợ rằng Từ Tiệp dư tức giận làm động đến thai khí, bây giờ còn có việc gìquan trọng hơn dòng dõi hoàng tộc chứ.”
Huyền Lăng dịu dàng đưa mắt nhìn tôi. “Nàngcũng đang mang thai mà còn lo lắng cho người khác nhiều như thế nữa.”
Hoàng hậu nhìn Huyền Lăng chăm chú. “Chỉ làTừ Tiệp dư...” Huyền Lăng tuy không nói gì, thế nhưng khi nhìn về chiếc ghếtrống của Từ Tiệp dư, đôi hàng lông mày đã hơi cau lại.
Mãi đến đêm khuya mà bữa tiệc vẫn chưa cóvẻ gì là sắp tàn, tôi tranh thủ lúc Huyền Lăng đang hưng phấn không có tâmtrạng để ý đến việc gì khác, quay sang thấp giọng nói với Đoan Phi: “Tỷ tỷ vừarồi sao lại uống rượu thế? Rượu quế hoa tuy ngọt nhưng lại khá nặng, mà nhìncách uống của tỷ tỷ vừa rồi thì chẳng giống như là uống rượu trợ hứng, rõ rànglà định mượn rượu giải sầu.”
Đoan Phi thoáng để lộ nét sầu nhàn nhạt,khẽ thở dài than: “Tuy mượn rượu giải sầu chẳng có ích gì, thế nhưng nhìn bộdạng của Lữ Chiêu dung vừa nãy... Là mẹ ruột của vị Công chúa đầu tiên củaHoàng thượng thì sao chứ? Gia thế và sự ân sủng chẳng bằng Hồ Chiêu nghi, thếlà liền bị người ta chà đạp tới mức này. Nhìn cảnh người lại nghĩ đến thân, ÔnNghi Công chúa còn chẳng phải con ruột của ta nữa kìa.”
Tôi hơi hé môi cười khẽ, hạ thấp giọng nói:“Tỷ tỷ có sự tôn quý của tỷ tỷ, ai mà có thể vô duyên vô cớ làm gì tỷ tỷ được.Có điều nói đi cũng phải nói lại, việc ngày hôm nay mọi người đều hiểu, Lữ tỷtỷ chẳng qua chỉ là một con dê thế tội mà thôi. Thế nhưng nếu không phải Hoàngthượng đích thân mở lời, ai có thể hạ nhục thân mẫu của Thục Hòa Công chúa nhưthế chứ!”
Đoan Phi chẳng buồn háy mắt, nhưng giọngnói lại lộ rõ vẻ thê lương: “Hoàng thượng của chúng ta... Đây có lẽ là nỗi khổcủa tất cả các nữ tử trong chốn hoàng cung này.” Tôi không nói gì, ánh mắt nhìnvề phía tấm thân màu trắng hoàn toàn đứng ngoài cuộc vui túy lúy kia, thấy y rựcrỡ như vầng trăng sáng.
Rượu thêm mấy tuần, thứ nhất là tôi khôngchịu đựng nổi, thứ hai là lo lắng cho Từ Tiệp dư, thế là bèn lấy lý do đã mệtxin phép được cáo từ rời đi trước. Tôi lúc này một lòng nghĩ tới Từ Tiệp dư,bèn cho kiệu đi về hướng Ngọc Chiếu cung. Khi kiệu tới trước cửa Ngọc Chiếucung, vầng trăng tròn vành vạnh treo cao lại càng sáng hơn, những vì sao tựanhư vô số mảnh bạc rắc khắp trời, mênh mông vô tận. Một làn gió mát nhẹ nhàngthổi tới, khiến lòng tôi bỗng thư thái hơn nhiều. Tôi vừa bước chân vào trong,chợt thấy Kết Ngạnh đang nôn nóng đi đi lại lại, như một con kiến bò trên chảonóng. Lòng tôi trầm hẳn xuống, vội vàng cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gìvậy? Sao bộ dạng cứ giống như là mất hồn mất vía thế này?”
Kết Ngạnh nhìn thấy tôi thì giống như làthấy cứu tinh, vội vàng nói: “Nương nương đến thật đúng lúc quá, tiểu thư nhànô tỳ bị động thai đang không ngừng kêu đau, vậy mà còn cố kìm nén không chophép nô tỳ đi mời thái y, phải làm sao mới tốt đây?”
Tôi vội hỏi tiếp: “Cớ sao lại như vậy? Đangyên đang lành lại bị động thai là thế nào?”
Kết Ngạnh nôn nóng bật khóc, vừa nức nở vừagiậm chân hậm hực nói: “Đều tại con tiện nhân Xích Thược đó!”
Tôi vội ngăn lại: “Cái gì mà Xích Thược,bây giờ cô ta là Vinh Canh y rồi, chớ gọi nhầm kẻo làm hại đến tiểu chủ củangươi!” Tôi gọi Hoàng Cầm lại bảo: “Ngươi nói đi!”
Hoàng Cầm mồm miệng mau lẹ, lập tức kể lạingay: “Hôm nay Hoàng thượng phong Xích Thược làm Canh y, chỗ ở đã được chuẩn bịxong, vừa rồi có người đến thu dọn đồ của Vinh Canh y. Tiểu thư không biết vìtức giận hay vì thế nào, vừa rồi sắc mặt đã không tốt, bây giờ bọn họ ồn àochạy vào thu dọn đồ đạc, chắc đã quấy nhiễu việc nghỉ ngơi của tiểu thư.”
Tôi cau mày lắc đầu, đưa mắt nhìn vầngtrăng sáng trên cao mà thở dài than: “Hoàng thượng thực là nóng vội quá, muốncho cô ta danh phận thì cũng đâu cần ngay vào lúc này, hoàn toàn có thể đợi tớilúc Từ Tiệp dư sinh nở xong xuôi, làm thế này có thể nói là quá thiếu suynghĩ.”
Kết Ngạnh không kìm được trề môi nói: “Rõràng là Hoàng hậu...”
Hoán Bích thấp giọng an ủi: “Hoàng thượngcũng không phải là người nóng vội như thế, có quá nửa là Vinh Canh y đã xúi bẩyHoàng hậu. Cô ta có Hoàng hậu chống lưng, lại ỷ rằng tiểu chủ nhà các cô hiềnlành, do đó mới càng thêm láo xược.” Kết Ngạnh vốn là tâm phúc của Từ Tiệp dư,lại là a hoàn tùy giá theo Từ Tiệp dư vào cung, tất nhiên hết sức xót thươngchủ nhân nhà mình, không kìm được mặt đỏ tía tai hết sức tức giận.
Tôi chợt nảy ra được một ý hay, bèn khẽ nởnụ cười, nhưng ngay sau đó tâm trạng đã bị sự lo lắng bao phủ, nôn nóng thúcgiục: “Tiểu thư nhà các ngươi đau đớn đến hồ đồ, chẳng lẽ các ngươi cũng hồ đồtheo rồi sao? Bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn tính mạng của Từ Tiệp dưđược, còn không mau đi mời Vệ thái y tới đây!” Tôi nghĩ một chút rồi lại tiếp:“Mời cả Ôn thái y tới luôn đi, bản cung vào trong xem tiểu thư nhà các ngươithế nào rồi.”
Hoán Bích vội kéo tôi lại khuyên nhủ:“Buồng đẻ là chốn máu me chẳng lành, bản thân tiểu thư cũng đang mang thai, saocó thể vào đó được!”
Tôi ngoảnh đầu sang quát khẽ: “Nói bừa! Vẫncòn chưa sinh kia mà, làm sao mà lại máu me chẳng lành được! Từ Tiệp dư chưatan cơn giận, sinh nở vào lúc này thực là vô cùng nguy hiểm, ta sao có thểkhông vào xem chứ!” Nói rồi liền đẩy tay Hoán Bích ra, cất bước đi thẳng vàotrong nội đường.
Từ Tiệp dư trước giờ vẫn luôn giản dị khôngthích xa hoa, thành ra trong Không Thúy đường có rất ít những món đồ châu ngọc,ngay cả các loài hoa hợp mùa cũng không có nhiều, khắp nơi đều là bóng cây xanhbiếc. Một làn gió đêm thổi tới làm bức rèm sa trong phòng khẽ đung đưa, ánhtrăng dìu dịu từ ngoài chiếu vào vì thế mà cũng đung đưa theo. Giữa khung cảnhmông lung mờ ảo, mấy ngọn nến lờ mờ bị ánh trăng chiếu vào nhìn như những khuônmặt ảm đạm mỏi mệt sau khi tẩy trang. Trong căn phòng u ám, những ánh nến đỏxiết một vẻ thê lương tột độ, khiến lòng người trào dâng nỗi buồn thương.
Nữ tử yếu ớt đang nằm trong chăn trông cóvẻ đau đớn vô cùng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hai tay nàng ta co quắp đặttrên chiếc chăn mỏng màu xanh lam. Đôi hàng lông mày nàng ta nhíu chặt, cặp mắtkhép hờ đầy mỏi mệt và ủ rũ, thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng lộ rõ vẻ đauđớn khó lòng kiềm chế được.
Tôi khẽ thở dài một tiếng, đặt bàn tay lênbờ vai yếu ớt của nàng ta, dịu giọng nói: “Việc gì mà phải giày vò bản thân tớimức thế này chứ?”
Bờ vai nàng ta run lên lẩy bẩy, như một conthú nhỏ bị thương. Nàng ta kéo chăn che mặt, tôi không thể nhìn thấy những giọtnước mắt của nàng ta, chỉ thấy vết ẩm ướt trên chiếc chăn mỏng dần lan rộng,tạo thành một mảng xanh sẫm đầy u uất. Tôi khẽ nói: “Thương tâm thì thương tâm,nhưng chẳng lẽ ngay đến tính mạng của mình cũng không cần nữa hay sao?”
Sau một hồi lâu trầm lặng, nàng ta mớinghẹn ngào cất giọng khàn khàn: “Tính mạng... Tính mạng của ta đáng để ngàivương vấn chút nào ư?”
Tôi bất giác sinh lòng trắc ẩn, liền an ủitiếp: “Nam nhân bình thường còn có mới nới cũ, huống hồ là Hoàng thượng, muộimuội lẽ nào còn chưa nhìn thấu điều này ư?”
“Nhìn thấu thế nào đây?” Từ Tiệp dư gượngxoay người lại, nở một nụ cười thê thảm. “Một khi nhìn thấu rồi thì sẽ đau đếnxé gan xé ruột, còn nếu giả vờ như không nhìn thấy, Hoàng thượng thậm chí cònchẳng cho ta có cơ hội được mắt nhắm mắt mở.” Trên mặt nàng ta giàn giụa nướcmắt, nụ cười miễn cưỡng duy trì đầy vẻ thê lương, ánh mắt thì trống rỗng thẫnthờ, ngoài nỗi bi ai vô hạn ra thì không có gì khác nữa. Tôi trước giờ chưatừng nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng như thế ở nàng ta, trông nàng ta lúc nàychẳng khác gì một bông bạch ngọc lan đã úa tàn rơi trên mặt đất, còn bị nướcmưa giội xuống làm cho vẻ tàn tạ càng tăng thêm.
Tôi dịu dàng an ủi: “Thân thể muội đangkhông khỏe, tạm thời đừng nói những lời này làm gì, cứ nên mời thái y tới khámcho thì hơn.”
Đôi mắt nàng ta bỗng mở ra rất to, bêntrong tựa như có một ngọn lửa không cam tâm đang cháy bừng bừng. Nàng ta nắmchặt lấy vạt áo của tôi, vừa thở dốc vừa nói: “Chân Hoàn, có mấy lời này tachưa từng nói, bây giờ... bây giờ...” Nàng ta thoáng trầm ngâm một chút, bỗngkhẽ cười thê thảm. “Sau khi tỷ về cung ta vẫn luôn gọi tỷ là “nương nương”, thếnhưng tiếng gọi “Chân Hoàn” này đã vang vọng trong lòng ta vô số lần rồi. Ngaytừ khi mới vào cung ta đã nghe nói về tỷ, có rất nhiều người coi tỷ như tròcười, ta vẫn luôn thầm tò mò không biết tỷ rốt cuộc là một nữ tử như thế nàođây. Đến khi được hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, ta lại càng thêm tò mò.” Tiếngthở của nàng ta trở nên dồn dập và hỗn loạn, sắc mặt thì hơi tái đi. “Tronglòng Hoàng thượng không có ta, điều này trước giờ ta vẫn biết. Ta biết là mìnhkhông đủ đẹp, không đủ khôn khéo, chỗ đáng kể duy nhất chẳng qua là có chút họcthức. Thế nhưng đáng buồn thay, trước ta đã có một con người tài hoa trác tuyệtnhư tỷ rồi. Trong cung còn có một An Quý tần đắc sủng muôn phần nữa, dù ta códụng tâm cách mấy thì cũng khó mà được Hoàng thượng thường xuyên quan tâm. Vềsau Hoàng thượng có Phó Như Kim, ta vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, không biết tạisao một con người nông cạn như cô ta mà lại được sủng ái đến thế. Rồi sau khiPhó Như Kim mất mạng, ta mới loáng thoáng nghe nói là cô ta giống tỷ, mà càng ởbên Hoàng thượng lâu ngày ta lại càng hiểu rõ Hoàng thượng thương nhớ tỷ tớimức nào, dù rằng ngài trước giờ chưa từng nói với bất kỳ ai khác. Mãi đến hômnhìn thấy tỷ ta mới có thể khẳng định suy nghĩ của mình, Phó Như Kim đúng làrất giống tỷ, còn Hoàng thượng...” Nàng ta nhìn đăm đăm vào mắt tôi, nở một nụcười thê thảm. “Hoàn Phi tỷ tỷ, tỷ thật may mắn biết bao, đã rời xa hồng trầnmà vẫn được Hoàng thượng không nguôi nhung nhớ. Hoàng thượng thỉnh thoảng chịutới thăm ta chẳng qua là vì muốn nhìn bộ dạng của ta khi ngồi bên cửa sổ xemsách, tỷ có biết không?” Nàng ta chợt khẽ cười một tiếng, vừa diễm lệ lại vừaxiết vẻ thê lương, tựa như một bông mai màu đỏ tươi như máu nở giữa chốn đấttrời phủ đầy tuyết trắng. “Hoàng thượng vẫn luôn thích ngắm cảnh ta đọc sáchbên cửa sổ với bộ xiêm y màu tím. Mãi đến khi tỷ về rồi ta mới biết, tất cả chỉlà vì cái bóng nghiêng của ta khi đọc sách rất giống với tỷ, mà cũng chỉ có lúcấy thôi Hoàng thượng mới đối xử dịu dàng với ta.”
Tôi thầm bất nhẫn, nỗi đau khổ khi bị coinhư thế thân ấy, sao tôi có thể không hiểu, nhưng có điều khác biệt là chântướng đã bị vạch ra trước mặt tôi một cách tàn nhẫn, còn Từ Tiệp dư thì vẫnluôn thầm biết nhưng lại nhẫn nhịn. Tôi ngẩn ngơ thầm nghĩ, rốt cuộc phải làmột tình yêu sâu sắc đến mức nào mới có thể chịu đựng được thứ tình ý biết rõlà không phải dành cho mình như vậy? Tôi khẽ vuốt ve bờ lưng nàng ta, chợt giậtmình phát giác nàng ta gầy guộc quá chừng, những khúc xương đều lồ lộ cả ra,dường như chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy. Lòng tôi bất giác hơitrầm xuống, nàng ta vốn đã chẳng vui vẻ gì, giờ lại phải chịu đả kích nặng nềvì chuyện Xích Thược, một tâm hồn đa sầu đa cảm như thế làm sao mà chịu đựngnổi đây.
“Chỉ cần muội muốn, cứ việc gọi ta ChânHoàn là được, mọi thứ vinh hoa địa vị gì đó đều chỉ là hư ảo mà thôi.” Tôi dịudàng khẽ nói: “Muội đã không vui vẻ như thế, hãy học theo Đoan Phi cũng là mộtcách hay.”
Từ Tiệp dư thoáng giật mình một chút, đoạnkhẽ lắc đầu. Nàng ta lúc này thật yếu ớt biết mấy, khi lắc đầu mấy sợi tóc rốinhè nhẹ đung đưa, nhưng nụ cười bên khóe miệng thì lại dần trở nên ấm áp.“Những tháng ngày ở bên Hoàng thượng, ta chỉ cần được nhìn ngài từ xa là đã đủrồi, ngài chẳng có bao nhiêu tình ý với ta cũng đâu có gì là quan trọng.” Đôimắt nàng ta lộ rõ vẻ mê đắm, từ bên trong bừng ra những tia sáng mơ màng. “Tacòn nhớ rõ trong ngày tuyển tú thuở nào, ta đã được nhìn thấy Hoàng thượng lầnđầu tiên ở Vân Ý điện. Ngài lúc đó ngồi trên bảo tọa phía xa, thật cao lớn biếtmấy, tốt đẹp biết mấy. Ngài khi đó đã rất ôn tồn hỏi tên ta, dù rằng về sau đãhoàn toàn quên bẵng. Nhưng ngay từ khoảnh khắc ngài mở lời với ta, trong lòngta, trên thế gian này đã không còn nam tử nào khác có thể so được với ngài.”
Tâm tư tôi bất giác thầm máy động, lập tứcnhớ tới bóng dáng màu trắng kia, trong lòng tôi, trên thế gian này cũng khôngcó nam tử nào có thể so với y được cả. Nghĩ tới đây, nỗi sầu trong tôi bỗngtrào dâng ngập lòng.
Từ Tiệp dư nhìn tôi chăm chú: “Tỷ tỷ cũngôm tâm tư như thế với Hoàng thượng đúng không? Cho nên mới chịu vượt bao giankhó để trở về chốn hậu cung này. Nếu đổi lại là người khác, đã trở thành phếphi rồi, gia tộc lại tan hoang, sao còn dám trở về vùng đất đáng sợ như hùm beolang sói này nữa.”
Tâm tư Từ Tiệp dư rốt cuộc vẫn quá đơngiản, nhưng ở trước mặt nàng ta, tôi tất nhiên không tiện phản bác điều gì.Nàng ta nằm bẹp trên giường, gượng cười nói: “Khi gặp tỷ tỷ lần đầu muội tuyvẫn đang bị cấm túc, thế nhưng mới thoáng nhìn qua muội liền biết ngay, tỷ tỷđáng được Hoàng thượng thích như vậy. Mà tình ý của tỷ tỷ với Hoàng thượng cũnglà ném đào trả mận, một dạ chân thành, do đó muội chỉ vui thay cho Hoàngthượng, không hề dám oán hận tỷ tỷ chút nào.”
Tôi hỏi giọng nghi hoặc: “Muội muội đãkhông oán hận gì ta như thế, tại sao lại khó chịu với Xích Thược?”
Nàng ta buồn bã nói: “Hoàng thượng phảivượt qua rất nhiều khó khăn mới đón được tỷ tỷ về, nên hết lòng trân trọng mớiphải, thế nhưng khi tỷ tỷ với muội đều đã mang thai đứa con của y, y lại nhanhchóng tìm niềm vui mới. Trước đây muội cứ ngỡ rằng vì không có tỷ tỷ nên bêncạnh, Hoàng thượng mới có nhiều sủng phi như vậy, nhưng bây giờ tỷ tỷ đã trở vềrồi, vậy mà Hoàng thượng vẫn chẳng hề thay đổi, bảo muội làm sao mà không nguộilòng được đây?” Lời còn chưa dứt, nước mắt của nàng ta đã lại cuồn cuộn tuônra.
Từ Tiệp dư hít thở không đều, những ngườihầu bên cạnh thì đều đã bị đuổi ra, tôi thấy nàng ta khí sắc không tốt, tâmtrạng lại kích động như vậy, thành ra lo lắng vô cùng. Lúc này nàng ta mặc mộtchiếc áo ngủ màu hoa ngọc lan, tôi vô ý đặt tay lên giường, chợt cảm thấy cóthứ gì đó vừa âm ấm vừa nhơm nhớp, bất giác lòng thầm kinh hãi, vội lật chănlên xem thử thì thấy chiếc áo ngủ của nàng ta đã bị máu tươi nhuốm đỏ cả vạtdưới rồi. Tôi thất thanh hô lên: “Hoán Bích...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.