Sau khi Tần Phương nghi tỉnh lại cũng đã bị điên, suốt ngày nói năngxằng bậy, sợ tới mức trốn ở giường không dám rời khỏi cửa. Trước đâyHuyền Lăng vốn không thích cô ta, trong cung náo nhiệt không yên nhưvậy, lại giam cô ta ở trong cung không cho phép ra khỏi cửa, chỉ mờithái y khám và chữa bệnh cho cô ta.. Nhưng cô ta chỉ là phi tần thấtsủng, lại bị điên như vậy, thái y cũng không chịu chữa trị cho cô ta,cùng lắm mỗi ngày đến xem một chút rồi đi.
Tôi thường ở trong cung nhìn lầu gác Tần Phương nghi từ xa, hồi tưởng lại nước bọt nhục nhã đó, nước bọt giữa gió lạnh tại hai gò má có cảmgiác vẫn chưa biến mất, ngày ấy ở trong lãnh cung cũng chứng kiến đủloại bi thảm khắc sâu trong đầu tôi, cơn đau xót mất con và báo thù lẫnlộn nhau, ngưng tụ thành hồi ức trọn vẹn của người trên mình đầy vếtthương.
Nếu không phải Tần Phương nghi nhẫn tâm chà đạp tôi, nếu không phảicảnh ngộ Phương tần trong lãnh cung thê thảm, sao tôi có thể tỉnh táonhanh như vậy, nhờ trình độ của người nào đó, đã tạo nên tôi của ngàyhôm nay.
Vì thế tôi dặn dò Cận Tịch đi lãnh cung truyền lời, dặn lão cung nơiđó đặc biệt chăm sóc Phương tần, đem cô ta đến nơi sạch sẽ một chút, tất cả quần áo thức ăn đều do cung tôi chi cho. Đối với Phương tần, mộtphần vì cảnh ngộ tương đồng giúp đỡ nhau, cũng vì vết xe đổ của cô ta mà tôi tỉnh ngộ. Nếu như ngày đó tôi một mực sa vào, liệu tôi có thànhPhương tần thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759522/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.