Thái hậu, hoàng hậu cùng toàn thể các phi tần đều dâng hương cầunguyện nhưng trời vẫn không rủ lòng thương. Thái y viện chữa trị cũngnhư muối bỏ biển, không cứu được ngay, người lây bệnh dịch ngày càngnhiều, bệnh nhân bị chết cũng ngày càng nhiều. Huyền Lăng cả ngày lolắng nên càng ngày càng gầy đi.
Hương liệu quý báu để đốt trong Đường Lê cung không còn xuất hiện nữa,thay vào đó nơi nào cũng tràn ngập hương lá ngải cùng thảo dược, trướccửa cung Vĩnh Hạng còn vẩy rượu trắng, ngay cả dấm chua cũng bị đặt ởcác góc khu nấu nướng xua đuổi bệnh dịch.
Nhưng không may, Tồn Cúc đường của Mi Trang cũng bị bệnh dịch đáng sợ đó đe doạ.
Khi tôi chạy tới Vân Chiêu điện của Phùng thục nghi, cô ấy đang rất lolắng, kéo tôi ngồi xuống và kể : “Hôm qua muội ấy vẫn còn ổn, sáng naynghe Phương Nhược báo rằng muội ấy ăn gì cũng toàn nôn ra hết, người bắt đầu sốt cao, đến giờ ngọ đã bắt đầu nói mê sảng.”
Tôi khiếp sợ hỏi: “Thái y đâu? Sao không đi mời thái y?”
Phùng thục nghi lắc đầu nói: “Trầm thường tại bị cấm túc nên chịu đủlạnh nhạt. Giờ lại nhiễm bệnh dịch thì làm gì có thái y dám đến chữatrị? Ta đã sai người đi mời ba bốn lần, thế nhưng không ai tới đây, muội bảo ta phải làm sao?”
Phương Nhược gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, giọng nói nghenhư muốn khóc : “Nô tỳ đã cố hết sức, vốn định đi cầu hoàng thượng nhưng bọn họ nói hoàng thượng có việc, chẳng ai thấy người. Còn thái hậu,hoàng hậu cùng vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759505/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.