Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tựa vào nhau, trầm mặc hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn chân mày khóa chặt rốt cục cũng giãn ra, trong mắt thoáng qua một tia thoải mái.
Nghiêng đầu, hướng về phía ngoài cửa hậu gọi Phúc Quý: "Phúc Quý, nghe chỉ, truyền chỉ Vũ Đại tướng quân đúng kỳ hạn lên đường đi Hạo Nguyệt, hiệp trợ kháng địch!"
Thánh chỉ của Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị Tiểu Thiên liệu đến. Khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên.
Đúng vậy, nàng không nhìn lầm người, nàng không chọn lầm người.
Hơi từ Hoàng Phủ Tấn trong ngực ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cái gì cũng không nói, chẳng qua là trong lòng đều đã hiểu.
"Thiên Thiên, hiện tại nàng có nên chiếu cố ta thật tốt không?" Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt.
"Ừ?" Tiểu Thiên không hiểu ý tứ Hoàng Phủ Tấn, trên mặt mang một tia mờ mịt.
"Nàng không nghe đệ đệ ta nói, khi thương thế của ta tốt, chúng ta. . . . . ." Vừa nói, hắn xấu xa cười một tiếng, để sát vào bên tai của nàng, mang theo ý trêu đùa bên tai nàng thổi nhẹ, "Chỉ có thương thế của ta tốt, chúng ta mới có thể sinh đứa nhỏ nha."
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm Tiểu Thiên đỏ mặt đến tận tai, tiểu tử này lớn lên thật không đứng đắn làm nàng khó có thể đoán được, có lúc lạnh như băng làm cho người ta không dám đến gần, có lúc lại ngây thơ giống như tiểu hài tử, sẽ chơi xỏ lá nàng, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386339/chuong-423.html