Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng thấy hắn vì mất mát mà khóe mắt rũ xuống.
Thu hồi tâm tình đùa giỡn, vẻ mặt Tiểu Thiên trở nên rất nghiêm túc, đưa tay cầm bàn tay Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh, mắt nhìn về phía hắn, "Tấn, xuất binh giúp hắn đi!"
"Thiên Thiên. . . . . ." những lời này của Tiểu Thiên giống như nhắc đến một góc khác trong đáy lòng Hoàng Phủ Tấn, trong tiềm thức, hắn muốn xuất binh, nhưng là. . . . . . Hắn lấy lý do gì để xuất binh?
Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Tấn, tay nàng lực đạo càng thêm chặt một chút, "Tấn, hắn là đệ đệ ngươi, đệ đệ ruột của ngươi, đệ đệ duy nhất của ngươi, trên đời này chỉ duy nhất có hắn gọi ngươi là hoàng huynh."
Lời Tiểu Thiên như chạm đến tâm Hoàng Phủ Tấn, hắn ngước mắt nhìn Tiểu Thiên, nhiều lần muốn nói, rồi lại không biết nên nói gì, cũng không biết làm thế nào biểu đạt tâm tình của mình lúc này.
"Thiên Thiên, ta. . . . . ." Lời Hoàng Phủ Tấn bị nghẹn ở cổ họng, thế nào đều nói không ra miệng.
"Tấn, ta biết, thật ra trong lòng ngươi so với ai khác ở đây đều thương bọn họ, đừng làm ình hối hận được không?" Tiểu Thiên nhẹ nhàng tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, đầu tựa vào ngực của hắn, nghe tiếng hít thở vững vàng, nhịp tim liên tiếp đập, nàng không nói gì thêm, yên lặng chờ câu trả lời của hắn.
Hoàng Phủ Tấn đưa tay, ôm Tiểu Thiên nằm ở trong ngực, lẳng lặng không trả lời, chẳng qua chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386338/chuong-422.html