Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ kia, trán vì trước đó không ngừng dập đầu mà trở nên sưng tím. Bà ta lúc này thoạt nhìn vừa đáng thương nhỏ bé, làm cho lão nhân gia bà không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn.
"Ngươi trước đứng lên đi, Ai gia phái người đi tìm tiểu hoàng đế về cho ngươi."
"Cám ơn! Cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu! Cám ơn!" Nguyệt Khê liên tục không ngừng chấm nước mắt, trong mắt mang theo vài phần áy náy cùng cảm kích.
Bà ta run rẩy từ trên đất đứng lên, đang muốn tính toán tiếp tục đi ra ngoài tìm tiểu Dương Hi thì ngoài cửa đại điện, vang lên thanh âm non nớt của tiểu Dương Hi.
"Mẫu hậu!"
"Hi. . . . . . Hi nhi?" Nguyệt Khê không dám tin quay đầu lại, thấy tiểu Dương Hi nháy cặp mắt to đen nhánh đứng ở cửa đại điện, bà ta đột nhiên có một loại vui sướng. Không kịp suy nghĩ nhiều, bà ta vọt tới trước mặt tiểu Dương Hi, đem hắn ôm vào lòng thật chặc, "Hi Nhi, con hù chết mẫu hậu rồi, con đã đi đâu, mẫu hậu thật sự sợ đã mất con rồi!"
"Nhi thần đi thăm hoàng huynh ."
Tiểu Dương Hi trả lời khiến Nguyệt Khê cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Lạc Thủy đều sửng sốt.
"Con. . . . . . Con đi thăm hoàng huynh rồi?" Nguyệt Khê không thể tin được nhìn tiểu Dương Hi, "Bọn họ để cho con đi vào sao?"
"Vâng, hoàng hậu tỷ tỷ cho nhi thần vào thăm hoàng huynh." Tiểu Dương Hi đơn giản trả lời một phen, bỏ quên lúc mình ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386326/chuong-410.html