Nghĩ vậy, tim của Tiểu Thiên không hiểu sao lại nhói lên một chút. Kỳ quái, chẳng lẽ bị cẩu hoàng đế dọa đến mức bị bệnh tim luôn rồi sao?
Cố xem nhẹ phản ứng trong lòng mình. Tiểu Thiên ảm đạm cười, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, thực ngại quá, đã phá vở chuyện tốt của ngài cùng Lan Phi đêm nay.”
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn cúi ngườixuống liếc mắt nhìn nàng trong lòng,ngực một cái, mở miệng nói: “Niếp Tiểu Thiên, đừng ở chỗ này chiếm được tiện nghi của trẫm còn khoe mã!”
“Ta nào có.” Vô tội chớp chớp hai mắt, Tiểu Thiên tiếp tục mở miệng nói: “Rõ ràng lúc ta đến thì ngươi và tiểu thiếp kia quần áo không chỉnh tề, ai có mắt cũng đủ biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Ngươi cũng biết thế sao?” Hoàng Phủ Tấn cúi đầu nhìn nàng một cái, “Biết phá hủy chuyện tốt của trẫm, còn dám xông tới?”
“Chuyện này ngươi không thể trách ta, ta không xông vào, ta làm sao biết ta phá hủy chuyện tốt của ngươi chứ?” Nàng tiếp tục giả vờ vô tội chơi xấu. Hoàng Phủ Tấn dừng chân lại, “Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám già mồm át lẽ phải?”
“Già mồm át lẽ phải gì chứ?” Vô tội, tiếp tục giả vờ vô tội, dù sao giả vờ vô tội một chút cũng không phạm pháp, “Vậy ngươi nói, nếu ta không xông vào, ta sao biết được ta có phá hủy chuyện tốt của các ngươi hay không?”
“Ngươi. . . . . .” Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn bị nàng phản bác đến không còn gì để nói. Hắn thật sự là không có việc gì, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386034/chuong-118.html