Nam Cầm nghe xong chuyện hai đứa nhỏ, cả kinh pha lẫn mừng, kinh là TâyĐộc quá to gan mới bắt con mình đi không đầy quá hai tháng, thế mà dámngang nhiên về Thất Tinh ô, mừng là con mình thoát khỏi nanh vuốt TâyĐộc, vì nếu con mình vẫn ở bên cạnh Âu Dương Phong, lẽ dĩ nhiên Lão ĐộcVật đời nào quay về đây làm gì để hỏi hai đứa trẻ trong thôn như thế!
Nhưng lại một nỗi lo âu xen vào tâm tư nàng Nam Cầm, tại sao thế? Bởi vì nếu Dương Quá vẫn nằm trong tay Âu Dương Phong kỳ này mình đã liên kếtđược với “Nam Đế” “Đông Tà” “Thất tử” miễn sao tìm được Tây Độc thì gặpngay được con, còn nếu Dương Quá đã thoát khỏi tay Tây Độc, thế nào cũng trốn đi một nơi xa lạ, với một đứa trẻ bảy tuổi đời, lưu lạc lang thang trong thiên hạ, thử nghĩ ai mà không lo âu cho được, nhất là tâm tìnhcủa một người mẹ ruột.
Nam Cầm đứng ngơ ngác đến đỗi như pho tượng Bồ Tát. Hai đứa nhỏ thấy Tần đại cô ngẩn ngơ như ma vậy đều kinh hoảng, bốn chân nhỏ của chúng từ từ rón rén lùi ra, Nam Cầm bỗng gọi lại :
- Hãy khoan!
Hai đứa trẻ giật người đứng ngay, Nam Cầm lên tiếng :
- Nếu sau này hai cháu còn gặp quái nhân cho vàng ấy, hãy lại báo tincho hay nhé, thế nào cô cũng có quà cho hai cháu! Nghe chưa?
Hai đứa nhỏ gật đầu nhận lời, Nam Cầm lại nói :
- Thôi hai cháu ra về đi!
Sau khi hai đứa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-anh-hung-xa-dieu/2391454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.