Chương trước
Chương sau
Nắng càng lúc càng gắt, mọi người nép sát vào hai bên, vẻ mặt ai nấy đề sợ hãi. Tuy nhiên chẳng một ai muốn đi, nửa tội nghiệp bà bán bánh, nửa lại muốn xem tình hình cuối cùng thế nào. Cũng có người muốn xông vào làm một trận cho ra lẽ, nhưng ánh sáng lóe lên từ cây dao sắc bén làm họ ngưng lại. Chẳng một ai vì một người dưng mà hy sinh tính mạng, dẫu cho có tốt bụng hay không.

Minh Hướng vừa định bước ra, bỗng có tiếng kêu lớn:

– Giữa ban ngày ban mặt bắt nạt đàn bà phụ nữ, các vị đây có phải đã quá đáng lắm rồi không?

Cả mấy chục con mắt hướng về phía phát ra tiếng nói. Một người thanh niên thong thả bước tới. Hắn mặc một chiếc áo dài màu trắng, tay phải phe phẩy quạt ra dáng thư sinh. Xét ra thì không giống một người thanh niên cho lắm cho lắm, bởi khuôn mặt non choẹt chỉ như một cậu bé mười tuổi. Nhưng cách ăn nói vả cả dáng đi thì đường hoàng, cứng rắn.

Người này cốt cách khác lạ, giọng nói sang sảng, điệu bộ không giống người giang hồ.

Tên cầm đầu liếc mắt lui đàng sau:

– Đồ con nít miệng còn hôi sữa, khôn hồn thì đứng yên ở đó chờ bổn đại gia xử xong vụ này rồi sẽ róc thịt lẻo xương ngươi, xem quá đáng là như thế nào. Ha ha ha!

Người thanh niên ấy vẫn không tỏ ra sợ hãi, hắn cười nhạt, đôi chân vẫn không hề dừng lại.

– Thì cứ để xem!

Tên râu to như không chịu được, hắn lao đến, vung đao bổ xuống. Người áo trắng lập tức né người, cách thức tránh né rõ là của kẻ học võ.

Minh Hướng thấy việc có biến chuyển nên không gấp, đứng một bên xem tình hình.

Người thanh niên né rồi thuận tay đánh nhẹ ra một cái làm tên kia ngã về một bên. Tên cầm đầu lao đến, có vẻ như hắn không gấp như tên kia, lưỡi dao nhắm thẳng người thanh niên.

Người ấy không nao núng, nhanh nhẹn tránh đòn, lần này nhanh hơn, hắn lùi nhanh về sau rồi xuất ra một cước làm cho tên cầm đầu ngã lăn cù.

– Oắt con…

Tên cầm đầu nghiến răng, vung dao:

– Chém chết nó!

Cả bọn lũ lượt lao đến, vung dao vào chém. Người kia lần lượt tránh né, đồng thời nhanh chóng xuất chiêu cản phá. Nhưng kẻ mạnh không bằng người đông, hơn nữa cả đám ấy còn dùng binh khí, người thanh niên kia trông đã dần dần đuối sức.

Tên cầm đầu lợi dụng cơ hội sơ xuất, liền giáng một đạp, người thanh niên ấy hốt hoảng lùi về, loạng choạng tính ngã. Liền đó một ánh dao lóe lên từ phía sau, người thanh niên hốt hoảng, mọi người xung quanh chắc mẩm anh chàng tốt bụng sẽ không thoát được lưỡi dao hung bạo này.

Chắc hẳn người thanh niên này cũng vậy.

Lưỡi dao xé gió, tiếng rít lên kèo theo tiếng gió vùn vụt.

Lưỡi dao ấy kiến người ngoài nghĩ rằng chỉ chốc lát thôi rồi sẽ xén ngang cổ người xấu số. Nghĩ vậy nên ai nấy đều lấy tay che mắt lại.

“Keng”

Minh Hướng chẹn ngang cổ tên kia, đầu quạt của người thanh niên cũng chặn lại đường kiếm. Rõ ràng không cần tay Minh Hướng thì người thanh niên này cũng thoát nguy. Minh Hướng cười mỉm, vận khí đánh ra một cước làm tên cầm dao phụt máu văng ra xa. Xong rồi đứng sát về một bên:

– Vị công tử đây thấy việc không hay nên ra tay tương trợ, dù biết sức của anh đủ diệt bọn trâu gấu này, nhưng tôi đứng ngoài cũng không yên lòng, mạn phép cùng ra tay vậy.

Người thanh niên kia mỉm cười:

– Tuổi trẻ tài cao, tiểu đệ nào dám so với cao nhân!

Minh Hướng cười thầm, nhún người lao đến. Mọi người ngạc nhiên, bởi tốc độ của Minh Hướng quá nhanh. Bọn cường hào lại càng khiếp đảm. Minh Hướng trong một chiêu đã làm cho đám cường hào hốt hoảng lùi về sau.

Tên cầm đầu không bỏ cuộc, phất tay một cái. Cả đám nhìn nhau ngần ngại nhưng cũng dùng dằng bước lên.

Minh Hướng quay đầu:

– Đành thất lễ vậy!

Người trẻ tuổi đáp:

– Xin cứ tự nhiên!

Minh Hướng lắc người, sử dụng món Vô Ảnh Cước từng chiêu hạ bọn cường hào. Mà cách đánh nhanh chẳng ai bì kịp, cả bọn chưa kịp làm gì thì đã bị cước của Minh Hướng đánh thẳng mà thổ huyết.

Tên cầm đầu hốt hoảng, máu từ miệng hắn ta rỉ xuống bộ râu làm đông cứng. Hắn hét lên:

– Rút thôi!

Cả lũ kéo nhau chạy thục mạng không dám ngó lại.

– Các vị chớ vội!

Minh Hướng nhảy ra trước mặt bọn chúng tự lúc nào. Tên cầm đầm hốt hoảng lùi lại, mồ hôi từng giọt đẫm xuống.

– Ngươi… ngươi còn muốn gì…

Minh Hướng liếc mắt:

– Ăn bánh thì phải trả tiền. Không thì trả mạng.

Chàng nghiến bàn tay. Tên cầm đầu ấy ném ra một túi tiền rồi cuống cuồng chạy mất.

Minh Hướng đem tới cho bà bán bánh. Bà ta mừng rõ, nước mắt chưa khô hẳn mà miệng là cười. Lại cúi đầu lia lịa:

– Cám ơn công tử! Cám ơn hai vị công tử!

Minh Hướng dọn đồ lên.

– Lần sau gặp những loại như vậy thím cứ tránh đi, chớ dây dưa lại khổ thân!

Người đàn bà gật đầu:

– Tôi biết rồi, cám ơn công tử!

Minh Hướng quay ra người thanh niên ấy:

– Được gặp vị công tử đây quả là nhân duyên, chẳng hay có thể vào trong trò chuyện một chút không?

Người thanh niên cúi người đáp lễ rồi theo chân vào trong.

***

“Xoẹt”

Minh Hướng và người trẻ tuổi kia khựng lại. Ngọn dao nhỏ từ đâu phi ra cắt ngang yết hầu của tên cầm đầu vừa nãy.

Minh Hướng ngó lên tửu lầu.

Đích thị là Âm Hàn!

Minh Hướng cười nhạt:

– Hắn ta chẳng bao giờ bỏ được cái tính tàn nhẫn của mình.

Người trẻ tuổi kia điềm đạm nhìn lên, bắt gặp ngay ánh mắt lạnh băng cũng cảm thấy rợn gáy.

Quán rượu vừa nãy vắng người, bây giờ lại rộn rã, ai nấy đều xì xầm chỉ chỏ về phía bàn Minh Hướng.

Đoạn hỏi tên, người thanh niên ấy cúi người đáp:

– Tiểu đệ họ Lê tên Hiệu. Còn hai anh đây…

Minh Hướng tiếp:

– Tôi là Nguyễn Minh Hướng.

Lê Hiệu thấy Âm Hàn như không quan tâm, y ngập ngừng:

– Còn anh đây…

Âm Hàn vẫn nhấp rượu. Trong mười năm ở với Hỏa Quỷ, cách ăn uống của cả Âm Hàn lẫn Minh Hướng đều bị nhiễm thói phong trần.

Minh Hướng xua tay:

– Hắn ta khó tính vậy đấy, huynh đệ đừng để bụng!

Âm Hàn bật ra hai tiếng:

– Lắm lời!

Lê Hiệu cũng chẳng nói gì thêm, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu.

– Hắn tên là Âm Hàn.

Minh Hướng liếc mắt. Lê Hiệu gật đầu, chẳng biết làm sao mà một người vui vẻ như Minh Hướng lại có thể kết thân với một người lạnh lùng như Âm Hàn.

Mùi đồ ăn đã nguội nhưng còn phảng phất. Tiếng rót rượu vẫn vang lên.

– Chẳng hay vị công tử này là người ở đâu?

Lê Hiệu đáp:

– Tôi ở Đông Kinh. Lần này xuống phía Nam là muốn thưởng ngoạn một chút. Ai dè qua đây lại gặp chuyện không hay, có cao nhân đây mà tôi lại vội ra tay trước, đúng là làm trò cười mà! Ha ha ha!

Minh Hướng lắc đầu:

– Có phải cao nhân gì đâu, cũng là người học võ với nhau!

Âm Hàn nhấp một ngụm rồi ho sặc sụa. Y ngẩng đầu hỏi:

– Ngươi ở Đông Kinh? Có biết tình hình ở đó thế nào không?

Lê Hiệu chau mày:

– Tình hình gì?

Âm Hàn lạnh lùng tiếp:

– Triều đình thế nào?

Lê Hiệu lắc người:

– Vẫn bình thường thế thôi, mừng là Đông Kinh ít xảy ra cướp bóc.

Âm Hàn liếc nhìn Minh Hướng. Chàng không có phản ứng, đợi một lúc lâu mới hỏi tiếp:

– Thiếu gia có định trở lại? Tôi cũng muốn đến Đông Kinh một chuyến!

Lệ Hiệu vội mừng rỡ:

– Thế thì hay quá, chung đường rồi!

Minh Hướng nhìn Âm Hàn:

– Cậu cũng đi luôn chứ?

Âm Hàn đứng lên:

– Ta về Hỏa Phụng phái xem thế nào rồi đến sau.

Minh Hướng đứng lên:

– Thế từ biệt vậy. Mà cậu có tin tức gì của Quỷ bá không?

Âm Hàn từ từ lắc đầu:

– Lão ấy hành tung xưa nay nào có ai biết. Có duyên sẽ gặp lại thôi!

Minh Hướng gật đầu. Lê Hiệu cũng đứng lên, y cúi người:

– Từ biệt Hàn huynh!

Âm Hàn chỉ gật đầu, nhìn Minh Hướng:

– Bảo trọng!

Trời xế chiều, cỗ xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Gió chiều ùa lên theo từng đợt, Âm Hàn nhìn một lượt rồi nhún người đi mất.

***

Đêm. Chiếc xe ngựa đã đến thôn Bích La, thuộc địa phận Bắc Giang.

Nơi đây nhộn nhịp lạ thường, đèn lồng được treo cao trên từng ngôi nhà lớn, cả con phố rực lên.

Dòng người đông đúc qua lại, chắc hôm nay là hội lễ gì đó.

Hàng vải, hàng trang sức, nhiều thứ được người ta đem ra bày bán, màu đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng giương lên càng tăng sự huyên náo.

– Hôm nay là hội gì vậy nhỉ?

Minh Hướng vừa thúc ngựa vừa hỏi, ánh mắt hiếu kì đưa từ hàng này sang hàng nọ. Một kẻ lưu lạc toàn chốn hoang sơ như chàng, làm sao tránh khỏi sự tò mò với nhịp sống xã hội thường ngày. Chàng chỉ nhớ hồi sống trong nhà Nguyễn Trãi, có đôi lẫn lão gia cho đi thăm thú, khi sống với Hỏa Quỷ, cũng được hắn dẫn đi nhưng vẫn chỉ một số lần. Thành ra dù cho hơn hai mươi tuổi nhưng sự lạ kì với cuộc sống đối với chàng vẫn rất nhiều.

Lê Hiệu phất quạt, dáng vẻ ung dung kiểu hiểu biết:

– Hội chợ Bích La, cứ rằm tháng bảy hàng năm lại bày bố như vậy đấy. Nhiều khách buôn đổ xô về đây, bảo sao không đông vui, nhộn nhịp cho được!

Y lại chuyển sang vẻ ngạc nhiên:

– Mà anh Hướng đây có vẻ ít gặp những hội thế này…

Minh Hướng cười trừ:

– Tôi ít được tiếp xúc với cuộc sống đời thường, nên lạ vậy đấy!

Lê Hiệu cười bảo:

– Rồi anh sẽ quen thôi, ở Đông Kinh vui hơn nhiều!

Đang trò chuyện, bỗng Minh Hướng cảm thấy có sát khí tiến gần. Chàng quay người, vừa lúc ấy thì Lê Hiệu với người tới.

“Phập!”

Một chiếc ám khí cắm ngang ngực Lê Hiệu, y run người, trán lấm tấm mồ hôi, môi bỗng chốc biến sắc.

Minh Hướng đỡ ngang người Lê Hiệu, lẩm nhẩm:

– Chết rồi, ám khí có độc!

Liên tiếp những chiếc dao phóng lao tới. Minh Hướng vội ôm Lê Hiệu nhún người lên không trung. Chàng xoay người, nộ khí bùng lên dữ dội, giáng ra một đòn trong Thiên Hỏa Quyền làm cho những ngọn ám khí kia bật người trở lại. Minh Hướng hốt hoảng đóng những huyệt đạo lưu chuyển, tránh để độc tính lây lan.

– Lê Hiệu huynh đệ, có sao không?

Chẳng thấy trả lời, Lê Hiệu nhăn mặt đau đớn.

Từ trong bóng tối, một đám người ăn mặc giống nhau lao ra. Đám người này cùng đeo khăn màu vàng, cả áo lẫn quần cũng sẫm màu vàng nốt. Như không để lỡ thời cơ, cả bọn di chuyển nhanh như cắt. Một bên tay cầm loại binh khí kì lạ, nó có dạng nửa hình tròn, viền mép vừa trông đã biết sắc bén, ánh sáng chớp lên trong bóng tối càng thấy rõ sự nguy hiểm.

Càng nguy hiểm hơn, tốc độ của đám người ấy nhanh vô cùng.

Minh Hướng nhún người, dùng khinh công vụt lên mái ngói của một quán rượu lớn. Bọn người áo vàng theo sát phía sau, chàng quay nhanh người lại xuất ra một chưởng.

Cả bọn nhanh như cắt tránh qua bên, vung người tấn công. Lưỡi dao chớp lên, xoẹt ngang một cái. Minh Hướng vội vàng lùi nhanh, đặt Lê Hiệu xuống.

Chàng vụt tới, lần này dùng Vô Ảnh Cước quét ngang, từng lớp ngói lở lên tứ tung. Sau màn lộn xộn, Minh Hướng nhanh chóng xuất cước. Tên áo vàng tuy nhanh nhưng Minh Hướng còn nhanh gấp bội, hắn không kịp tránh nè liền bị trúng đòn phun máu rớt xuống. Chín tên còn lại càng gấp gáp, thi nhau xông lên.

Minh Hướng càng xuất chiêu nhanh hơn. Nhưng rõ đám người này không tầm thường. Chiêu thức của Minh Hướng cả đám đều cẩn thận tránh né, hơn nữa tốc độ xuất chiêu cũng không hề đơn giản.

Bỗng có tiếng cười vang lên:

– Ha ha ha! Ngươi vẫn không chịu buông tay chịu trói à?

Bóng người từ trên lao xuống, tay xuất chưởng nhắm thẳng vào Minh Hướng. Minh Hướng vội đưa tay đỡ, hai chưởng lực gặp nhau, nộ khí càng cuồn cuộn. Minh Hướng dễ nhận thấy kẻ này chính là Đình chủ của Đình Gia Trang Đình Xiển, chưởng lực mà y sử dụng chính là Tán Tâm Chưởng. Người thường nếu gặp phải chưởng này nhất định toàn thân tê liệt như trúng kịch độc, nhưng Minh Hướng có nội lực cực lớn, theo lí thì dòng nội lực khổng lồ rất dễ phân tán tác động của chưởng lực đối phương.

Thế nên Thiên Hỏa Quyền chạm Tán Tâm Chưởng, vẫn chưa nhìn rõ bên nào yếu thế hơn bên nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.