Dãy Thiên Cân Sơn cao sừng sững, địa thế bằng phẳng, sinh vật hiền hoà, ắt phong thuỷ rất tốt mới vững được cái phái trăm năm! Xung quang toàn cỏ cây, đường chính dốc thẳng, hai bên rợp cỏ đệm. Mặt sau núi giáp con sông Nam Bình, mặt trước không có nhà dân, xung quanh hoang vắng nhưng đẹp tựa cảnh tiên bồng.
Minh Hướng gượng mình tỉnh dậy, thấy thân thể đã kiệt quệ lắm rồi. Vết thương hết thảy đã được ràng thuốc, độc tố trong mũi tên hôm qua hình như cũng không còn nữa.
– Là ai đã cứu ta!?
Bỗng cánh cửa mở ra, một người trung niên bước vào. Minh Hướng nhìn qua, người này vẻ mặt đôn hậu, ria tóc điểm bạc, ánh mắt hiền từ tuyệt không mang chút ác ý.
– Cậu đã tỉnh rồi sao? Có thấy đau ở đâu không?
Minh Hướng khép nép, biết rằng đây là người đã cứu mình, liền bái một cái tạ ơn, rồi cất tiếng the thé:
– Tôi đã đỡ nhiều rồi, đa tạ lão gia gia đã ra tay cứu giúp!
Khánh Tiến thấy cậu bé nói chuyện trôi chảy, tuy có chút ngại ngùng như giọng nói dứt khoát, điệu bộ có khí thái, liền cười lớn:
– Người trong giang hồ lấy chữ nghĩa làm chuẩn mực, thấy cậu bị người ta ức hiếp như vậy, không lẽ lại không can thiệp…
Xong lại có vẻ như nhớ ra chuyện gì đó, liền nói tiếp:
– Mà cậu là gia nô của họ, thế cha mẹ ở đâu?
– Gia… gia nô?
Minh Hướng định nói rằng chỉ là nô bộc trong nhà Nguyễn Trãi, không phải của Tạ Hoành, nhưng nghĩ lại, nếu có tên tuổi dính dáng đến vụ đó chắc chắn sẽ không yên thân, vậy nên cậu theo ý của Khánh Tiến mà kể lể:
– Cha mẹ tôi mất sớm, phải đi ở để kiếm sống!
– Cậu tên gì nhỉ?
– Minh Hướng!
Khánh Tiến gật gù, sai người đem nước vào cho cậu thay rửa, lại hỏi:
– Cậu có tư chất thông minh, lời nói thẳng thắn, đã không có nhà để về, thôi thì hãy sống ở đây đi, ta có rất nhiều đệ tử, có thể nhờ họ dạy dỗ.
Minh Hướng mừng rỡ, liền sụp lạy:
– Được thế thì quý hoá quá!
Khánh Tiến lại cho người mang y phục đến. Minh Hướng cầm thay nước, nhìn vào cũng thấy e ngại với ngoại hình mình. Bẩn thỉu, rách rưới mà rất khó coi. Liền nhanh chóng vắt khăn lau rửa, kiếm dây cột tóc, thay y phục phái Thiên Cân. Lúc này, trông cậu sáng sủa, mặt mày tuấn tú, đến Khánh Tiến cũng ngạc nhiên, không ngờ một đứa trẻ xấu xí tẩy vết bẩn đi lại tuấn tú đến vậy.
– Theo ta ra đại sảnh!
Minh Hướng dạ một tiếng, lật đật chạy theo Khánh Tiến. Chính giữa là Thiên Cân Đường Môn, phía trước là một cái sân lớn gọi là Thanh Thiên Sảnh, rộng tới mấy mẫu. Tám bề xây tám trụ tương ứng với tám hướng, tám quẻ trong bát quái. Ở giữa Thiên Thiên Sảnh có một bát quái đồ, ngoài hết chính là Thiên Cân Quan. Chỗ Minh Hướng vừa bước ra ở phía sau Thiên Cân Đường Môn, gọi là Hậu Đường, chính là phòng riêng của các đệ tử.
Khánh Tiến cũng có tính giống Thạch Thuỷ Lão Tổ ngày xưa, kén chọn đệ tử không kém. Đến tuổi này ông chỉ chọn bảy đệ tử. Từ trên xuống dưới lần lượt là: Hoàn Thư, Lộ Kim Quy, Nguyễn Phúc Tiến, Tạ Lôi, Vũ Lôi, Triệu Lan, Tiểu Yến Tử.
Riêng Vũ Lôi đêm ấy đã cắp mất Vô Ảnh Tâm Cước, giết hai đệ tôn khác canh cửa là Tiểu Nam và Tiểu Bắc, trốn chạy lúc nào không hay!
Tuy ông chỉ có sáu đệ tử, nhưng các đệ tử ấy cũng thân thủ bất phàm, riêng bốn người đệ tử đầu tiên lăn lộn giang hồ hành hiệp trưởng nghĩa, cũng thu nhận được nhiều đệ tử, Thiên Cân Sơn nhiều chỗ theo học, vì võ công không chỉ phi phàm mà cốt cách luôn trọn một chữ đạo, đáng với Thạch Thuỷ Lão Tổ ngày xưa, đáng với Tạc Tổ Lão Sư thời trước!
Vừa sáng, người gánh nước kẻ đốn củi, mỗi người một việc theo khuôn mẫu đã có từ trước. Mặt trời treo cây, tiếng kẻng đánh tập trung bỗng vang lên. Mọi người vội tập trung trước Thanh Thiên Đường. Khánh Tiến cùng Minh Hướng bước ra, ngoại trừ ba đệ tử là Tạ Lôi, Triệu Lan và Tiểu Yến Tử đi cùng ông hôm qua, tất thảy đều cảm thấy kì lạ với cậu nhóc đang mặc y phục Thiên Cân.
Khánh Tiến bước lên, dõng dạc bảo rằng:
– Đây là Minh Hướng, cậu nhóc này đến với phái ta cũng do duyên số. Nay cho nó nhập môn, dưới quản xuyến của đệ tử Triệu Lan. Triệu Lan!
Minh Hướng mừng thầm:
– Ta chỉ là côi nhi, được chốn nương thân, lại được truyền thụ võ công, thế là quá tốt rồi!
Triệu Lan đang ngồi bên, nghe gọi liền đứng lên, dạ một tiếng.
– Con chưa hề nhận đệ tử, ta gửi ghắm Minh Hướng cho con, nên dạy bảo nó thật tốt!
– Nhưng thưa sư phụ, con muốn nhận một đứa lớn hơn ạ! Trông tuổi nhỏ thế này e người làm thấy ít được tôn trọng!
Minh Hướng nhìn Triệu Lan. Y là đệ tử thứ năm của Khánh Tiến, vốn tư chất kém cỏi, nhưng bên ngoài tỏ ra chững chạc,
phàm những việc trong phái thì y ra vẻ quyền hạn, còn những việc trong thiên hạ thì y chẳng nhúng tay. Y nghĩ thầm:
– Không đứa nào nhận ta làm sư phụ, sư phụ cắp đâu ra thằng nhóc ngu ngu ấy, lại đùn đẩy cho ta, hừ, không ai giám sát còn tự do ăn uống, có thêm thằng nhóc này ton hót với sư phụ, không dễ chết mới lạ!
Khánh Tiến nghe nói, liền cười lớn, ôn tồn bảo:
– Phàm ở đời, chuyện gì cũng từ nhỏ đến lớn, muốn thành chuyện lớn thì phải lo xong chuyện nhỏ, đứa trẻ này có thiên tư sáng suốt, mặt mày rạng rỡ, con không nên chối bỏ nhân duyên!
Triệu Lan không dám cãi lời sư phụ, đành ậm ừ, miễn cưỡng gật đầu nhận Minh Hướng làm đệ tử. Khánh Tiến đẩy nhẹ Minh Hướng:
– Sang bái kiến sư phụ đi con!
Minh Hướng nhẹ lạy, dâng trà. Từ đó cậu trở thành đệ tử của Triệu Lan.
***
Khánh Tiến bố trí cho hai thầy trò ở phía sau núi, còn dặn Triệu Lan rằng:
– Minh Hướng nó là một đứa trẻ đáng thương, nay Thiên Cân không ai ngang hàng nó, nên con hãy truyền cho nó căn bản của Thiên Cân Pháp, để bắt kịp chúng đệ tử.
Triệu Lan chỉ biết ậm ừ cho qua, trong lòng thì phiền não vô cùng. Thế nên y đem trút vào Minh Hướng.
Tinh mơ, gà vừa gáy, Triệu Lan đã hối thúc Minh Hướng dậy.
– Ngươi nay là môn hạ của ta, nên biết điều một chút, nghe lời một chút…
Minh Hướng mắt nhắm mắt mở, người còn ngái ngủ, miệng ngáp lia lịa. Triệu Lan đánh chưởng xuống đất “rầm” một tiếng khiến cậu giật mình.
– Hừ! Lại còn muốn ngủ, cứ như thế ngươi không thể sống nổi ở đây đâu! Đi gánh nước cho ta!
– Lão này xem ra không như trưởng môn gia gia, chưa ai dậy đã bắt ta đi gánh nước, xem ra trời không thương ta rồi!
Cậu nhanh xuống núi, sang con sông Nam Bình lấy nước. Việc này đối với một đứa trẻ xem ra khó khăn, Triệu Lan cũng nghĩ thế, y muốn Minh Hướng không xong việc, sẽ lấy đó làm cớ mà trách mắng cho bõ ghét!
Nhưng y đâu biết rằng Minh Hướng mang trong mình thần công của Khí Công Tâm Pháp, nội lực và sức mạnh hơn hẳn người thường. Minh Hướng nắm chắc đòn gánh, vùn vụt lên núi, cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng, lúc xuống núi còn tối, đến bây giờ đã sắp rạng.
Cây cối mờ mờ xuất hiện, sương lạnh đẫm ướt con đường chính. Minh Hướng ra sau hậu sơn, đây là vùng nhà bếp, mỗi ngày phải gánh tới chục gánh nước mới đủ dùng. Minh Hướng xong việc, vừa thở hồng hộc vừa đi cất gánh, liền nghe tiếng Triệu Lan:
– Tiểu tử! Chưa xong việc mà ngươi dám trốn à?
Minh Hướng ngơ ngác bảo:
– Tôi gánh xong rồi!
Triệu Lan hơi nghi ngờ, y đi lại mấy lu nước, vẻ mặt hiện chút ngạc nhiên. Y nghĩ thầm:
– Thằng nhóc này làm kiểu gì mà nhanh gớm…
Y đá chân xuống đáy lu, quật một cái nó liền lộn lên trời, miệng đổ nước ào ào rồi lại rơi xuống đất. Minh Hướng khó hiểu… Tại sao hắn lại đổ nước đi?
– Ngươi gánh nước ở đâu?
– Con sông gần đây!
– Dưới chân núi?
– Đúng!
Y liền mạnh miệng quát:
– Đồ ngu! Nước dùng trong nhà bếp, tại sao lại múc gần đây, phải là nước trên nguồn mới không có uế chất!
– Nhưng ở đây làm gì có ai dùng con sông đó!
– Ngươi còn cãi!
Y bẻ cây roi, ném mạnh quất vào mông cậu khiến cậu đau điếng. Minh Hướng không dám cãi lại, liền vội vã gánh thêm lần nữa.
Mãi tới khi mặt trời lên cao, cậu mới xong việc. Minh Hướng vỗ mông nhức nhối, rủa thầm:
– Tên già khốn kiếp, bắt ta muốn gãy xương sống!
Thanh Thiên Sảnh vào sáng thật nhộn nhịp, người vào kẻ ra tấp nập. Một hồi trống lớn vang lên, lập tức môn hạ tập trung vào giữa sảnh. Minh Hướng đang nằm nghỉ, thấy người ta tập trung cũng chạy ra. Cả phái chừng hơn một trăm người, tập trung thành từng hàng trước sảnh, người đánh trống là thất đệ tử Tiểu Yến Tử của Khánh Tiến, môn hạ của Thiên Cân Phái không có nữ nhi, tầm tuổi thấp nhất cũng là 19 tuổi, nên tính ra Minh Hướng là nhỏ tuổi nhất trong Phái.
Tiểu Yến Tử dõng dạc hô, mọi người phía dưới lại theo tiếng hô mà xuất quyền. Thì ra đây là bài Thiên Cân Sơ Quyền của phái. Quyền pháp này đặc trưng cho Thiên Cân Phái, đệ tử nhập môn bắt buộc phải học bài pháp này. Không chỉ vậy, sáng sớm còn phải tập trung rèn luyện.
Minh Hướng nép sau sảnh, nghĩ thầm:
– Tên già ấy không chịu dạy mình, thì làm sao tập đây? Cứ thế này sẽ bị trách mắng cho xem…
Thiên Cân Sơ Quyền đã là môn võ truyền thống của Thiên Cân Phái, nói cách khác là Thanh Thiên Phái. Bài quyền chỉ là những đường đánh cơ bản, nhưng được cấu nên từ nhiều chiêu thức, cốt yếu nằm ở sự biến đổi khéo léo của người học. Đường quyền ta tưởng đánh lên thì không đánh lên, đường quyền ta tưởng liệng xuống lại không liệng xuống, đấy là sự biến đổi linh hoạt, tạo nên uy lực cho bộ quyền này vậy. Nhưng cái này là do tổ sư đời trước sáng chế ra chỉ nhằm rèn luyện sức khoẻ, nên khó vận dụng trong thực chiến, môn võ trấn phái thì phải là Thiên Cân Cước lừng danh.
Cứ thế ngày qua ngày, sớm sớm, Minh Hướng lại phải lên tận nguồn để kiếm nước. Hai tháng sau, Triệu Lan tuyệt nhiên không dạy cho cậu một chút võ công căn bản nào. Hôm ấy trong bữa ăn, Khánh Tiến hỏi thăm:
– Triệu Lan! Thằng bé ấy thế nào rồi? Có tiến bộ gì không?
Triệu Lan đang ăn, nghe hỏi liền hóc một cái, y vỗ ngực, nuốt cái ực rồi bảo:
– Thưa sư phụ, thằng bé ấy nó là cái thứ ngu si nhất trên thế gian này! Nó thật sự chẳng khác gì cục đá cả! Nói thế nào nó cũng không nghe, dạy thế nào nó cũng không thấm!
Khánh Tiến buông đũa, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Con hãy cố gắng kèm nó, thực sự nó rất đáng thương, hơn nữa ta thấy nó có khí chất, rất có thể sẽ trở thành người giỏi trong phái ta!
Tiểu Yến Tử cũng chen vào:
– Đúng rồi đấy sư phụ, sư huynh! Minh sư điệt thiên tư sáng suốt, nói đâu hiểu nấy, đã nhanh ý rồi lại còn rất ngoan, Triệu sư huynh có được một để tử như thế đáng lẽ nên vui mừng mới phải!
Triệu Lan cười trừ, bụng nghĩ thầm:
– Thằng nhóc chết tiệt ấy! Thiên tư cái khỉ gì! Nó kè kè ta như dính tà vậy, chả lẻn được xuống núi…
Có mấy đệ tử khác cũng nhốn nháo:
– Đúng thế! Minh sư điệt rất tinh ý!
Triệu Lan lại thêm phần căm tức.
***
Sáng ấy, cũng như thường lệ, Minh Hướng gánh xô lên nguồn sông Nam Bình. Đường đi toàn hoa thơm cỏ lạ, cảnh vật yên bình lạ thường. Minh Hướng dùng khinh công, phi thân như gió, thoắt đã vụt đến tận xa. Bỗng cậu nghe có tiếng động, liền ghé mình, dừng chân quan sát. Tiếng động phát ra phía sau núi.
Hậu sơn cây cối um tùm, trúc mọc chật đường, thanh âm yên bình đến lạ. Tiếng động phát ra là tiếng luyện công của Khánh Tiến. Minh Hướng nấp sau tảng đá lớn, nhìn Khánh Tiến phô diễn võ công. Những chiêu thức mà Khánh Tiến luyện, chính là Thiên Cân Cước, hay Vô Ảnh Cước Pháp mà cậu vô tình luyện được.
– Vô Ảnh Cước của sư công thật tuyệt diệu, trong tay ta thì như võ mèo quào, sư công luyện thì khác nào mãnh long cự hổ. Đúng là công phu tốt hay không còn phụ thuộc vào người sở hữu nó.
Khánh Tiến biến đổi chiêu thức linh hoạt, lúc đánh bên này, lúc đánh bên kia, cách sử chiêu cũng rất hợp lí, quyết không thừa hay thiếu một chút nào. Đoạn Khánh Tiến liệng gót lui sau, hay tay bổ tới trước, chính là chiêu Thanh Dương Hậu Cước, uy lực quả dũng mạnh, nội khí phát ra, chân đụng vào tảng đá làm nó vỡ vụn. Minh Hướng trông thất liền kinh ngạc, vô tình buột miệng:
– Hay quá!
Khánh Tiến nghe tiếng nói, liền vụt tới chặn trước mặt Minh Hướng. Minh Hướng hốt hoảng muốn bỏ chạy nhưng không còn kịp nữa, liền đứng im chờ phản ứng của Khánh Tiến. Khánh Tiến có chút ngạc nhiên, trông Minh Hướng, thấy vai cậu gánh hai thùng sắt tận mấy chục cân mà vẫn đi lại như thường, thần sắc lại không có chút mệt mỏi. Liền hỏi:
– Con đi đâu giờ này? Sao lại gánh thứ này?
Minh Hướng nghĩ thầm:
– Triệu Lan đã không coi trọng ta, ta sẽ nói với sư phụ để trị tội hắn…
Liền trả lời:
– Là sư phụ bắt con đi gánh nước ạ!
Khánh Tiến chau mày:
– Chuyện này là sao?
Minh Hướng liền kể lại từ ngày đầu tiên nhập môn đã bị Triệu Lan ức hiếp, rồi sáng sớm bị bắt đi gánh nước tận đầu nguồn. Khánh Tiến càng nghe càng bực mình, không thể ngờ được Triệu Lan lại có thể hèn hạ như vậy. Ông lại nhớ đến thùng nước nặng, liền bảo:
– Con có một thể lực tốt đấy!
Minh Hướng nghĩ thầm:
– Chết thật, để sư công biết được thì rắc rối lắm!
Bèn tìm lời biện hộ:
– Vâng do từ nhỏ con đã phải làm nhiều việc nặng nên cơ thể mới thích nghi được như vậy, cũng phải gắng hết sức mới được như vậy!
Khánh Tiến đưa tay đỡ gánh nước, ánh mắt nhân từ vô cùng, thoáng làm Minh Hướng cảm động, dòng nước rỉ ra nơi khoé mắt. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng được ai yêu thương hay đối tốt. Lúc trước chỉ có cô bé Ngư nhi là có lòng tốt với cậu, rồi Nguyễn Trãi, bây giờ có thêm Khánh Tiến. Ngư nhi thì đã cách biệt, tuy có cảm tình nhưng chỉ trong chốc lát, mai sau cũng chẳng biết có cơ hộ gặp lại không. Nhà Nguyễn Trãi là nơi có ân dưỡng dục, lại bị oan trái, tru di tam tộc, người chết cũng không thể sống lại. Người duy nhất bên cậu lúc này là Khánh Tiến. Càng nghĩ càng thấy buồn cho số phận, Minh Hướng khẽ đưa tay lau nước mắt.
– Con khóc sao?
Minh Hướng nghẹn lời:
– Thưa không… Chỉ là sư công đối tốt với con quá… trước đây chưa từng…
Khánh Tiến xoa đầu, cười nhẹ. Từ xa có tiếng chuông vọng tới, là tiếng tập kết các đệ tử để luyện Thiên Cân Sơ Quyền. Khánh Tiến bảo:
– Con về Thiên Cân Đường đi, ta sẽ trị tội Triệu Lan sau, sắp kì đại hội võ lâm, có nhiều việc cần làm!
Minh Hướng cúi người:
– Đệ tử tuân lệnh!
***
Thanh Thiên Sảnh, Thiên Cân Đường người người đi đi lại lại đông đúc, đèn hoa treo khắp như hội lớn. Minh Hướng không hiểu đại hội võ lâm là gì, để làm cái gì. Nhân có Tiểu Đông đang gánh củi vào bếp, liền hỏi:
– Tiểu Đông sư huynh! Phái ta sắp có chuyện gì lớn sao?
Tiểu Đông cười:
– Đệ không biết sao? Là đại hội võ lâm, các phái khác tề tựu về đây để tỉ thí cao thấp giữa các đệ tử, để lấy thanh danh cho phái mình, phái nào đứng đầu sẽ được có tiếng tăm trong thiên hạ, trong năm đó, phái ấy được quyền điều hành, phân giải những chuyện trong võ lâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]