Trans: Mao
Hóa ra những cảm giác tối qua không phải là ảo giác, Thường Tuyết đỏ mặt nhìn Nhiếp Tư, mãi một lúc lâu không nói nên lời. Nhiếp Tư nói xong cũng cảm thấy mình quá thẳng thắn, anh để lại một câu: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau đó anh quay người bước vào phòng tắm, ý định né tránh.
Thường Tuyết sững sờ mất mấy giây, cô xoay xoay cái điện thoại trong tay rồi quay một vòng tại chỗ, sau đó lại quay lại giường ngồi xuống. Thấy chăn mền nhăn nhúm, cô lập tức nhớ lại ban nãy mình dậy như thế nào.
Tỉnh dậy trong vòng tay của anh.
Aaa~
Cô lại lấy tay ôm mặt.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, gương mặt Nhiếp Tư còn đọng nước, anh vắt khăn trên đầu rồi nói: “Anh chuẩn bị sẵn bàn chải cho em rồi.”
Thường Tuyết liếc nhìn anh qua kẽ ngón tay, ừ một tiếng sau đó bước xuống giường. Đi được vài bước, cô mới nhớ ra: “Sếp Thẩm đâu? Cậu ấy dậy chưa? Hình như hôm nay cậu ấy phải đến tòa soạn.”
Nhiếp Tư vừa lau tóc vừa nói: “Đi rồi, cô ấy đi từ sáng sớm. Em nghĩ ai cũng giống em, ngủ đến giờ này sao?”
Thường Tuyết trừng anh: “Này, anh có ý gì đấy?”
Nhiếp Tư liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô xõa tóc ngang vai, đi chân trần, trông vừa nhỏ nhắn lại vừa đáng yêu. Nhiếp Tư thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Nói em lười đấy.”
Thường Tuyết “Xì” một tiếng.
Xì xong, cô đỏ mặt chạy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/3563671/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.