🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trans: Mao

Lúc này, phần lớn người trong rạp đã rời khỏi, nhân viên vệ sinh đi vào dọn dẹp, thấy vẫn còn người thì ngơ ra nhìn bọn họ. Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tuyền đến rạp chiếu phim công cộng xem phim, nhìn thấy hai người kia đứng ở đó, cô liền kéo cổ áo anh: “Mình ra khỏi đây trước đi.”

Hồi còn đi học, Văn Trạch Lệ và một số bạn nam đã từng đến đây một lần, nhưng về sau thì không đến nữa. Anh liếc nhìn hai người nhân viên kia sau đó đứng dậy, vòng tay qua vai Thẩm Tuyền, đi xuống bậc thang. 

Cả hai đều có ngoại hình nổi bật và cao ráo, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của hai dì dọn dẹp. Ra tới cửa sau, hành lang dài gần như vắng tanh.

Lúc ra ngoài, có một số học sinh liếc nhìn bọn họ.

Văn Trạch Lệ lúc này mới nhìn sang, đường đường là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, nhưng đôi mắt anh lại đỏ quạnh mang theo vài phần nhếch nhác và chút ngang ngạnh. Càng khiến người khác để ý hơn nữa là có một vài học sinh đang cầm vé len lén che miệng nói gì đó, mặc dù không nghe rõ mấy đứa đang nói gì, nhưng rõ ràng là đang thì thầm. Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc nhìn mấy bé gái kia, không nói câu gì.

Hai người đi thang máy xuống tầng B1. Đây là khu mua sắm ở khu CBD, có tổng cộng ba tầng để xe. Lúc đến tầng B1 vẫn còn chỗ để xe, giờ thì đã chật cứng rồi.

Hôm nay anh đã lái con Maybach. Chiếc xe này nằm giữa nhiều con xe thậm chí có cả xe sang mà trông vẫn nổi bật hơn cả. Sau khi lên xe, mở điều hoà, hai người vẫn giữ im lặng.

Túi của Thẩm Tuyền bỗng rung lên. 

Là tiếng thông báo tin nhắn trên WeChat, chắc là người lớn ở nhà gửi ảnh con trai tới.

Nhưng lúc này đang là lúc nhạy cảm, Văn Trạch Lệ chống cằm, nheo mắt liếc nhìn chiếc túi của cô. Thẩm Tuyền đành phải mở túi, thò tay lấy món gì đó ra.

Văn Trạch Lệ khịt mũi hừ lạnh.

Không nặng không nhẹ nhưng lại có chút chíu khọ.

Thẩm Tuyền lại không lấy điện thoại ra, thay vào đó cô lấy ra một chiếc kẹo bạc hà, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Sau vài giây, cô nghiêng người, nắm lấy cổ áo của người đàn ông ngồi bên cạnh.

Văn Trạch Lệ nhướng mày.

Một giây sau, môi cô áp lên bờ môi mỏng của anh, ánh mắt Văn Trạch Lệ tối lại, sau đó anh hơi hé miệng, Thẩm Tuyền đẩy đầu lưỡi đưa kẹo bạc hà vào trong miệng anh.

Kẹo này mát lạnh.

Văn Trạch Lệ đã sớm quen với mùi vị này, anh đẩy viên kẹo xuống cổ họng, tiếp tục ngậm lấy đầu lưỡi của cô, hai người giữ nguyên tư thế này và trao nhau nụ hôn có phần ham muốn. Hôn xong, vẻ lạnh lùng trong mắt Văn Trạch Lệ đã phai đi rất nhiều, anh ôm lấy eo cô không cho cô rời đi.

Thẩm Tuyền tựa vào lòng anh, nhìn ngón tay anh đang đặt trên má, khớp xương rõ ràng, thật sự rất đẹp. Cô bình thản nói: “Ban nãy mấy em gái ấy cứ nhìn anh rồi cười nói mãi.”

Văn Trạch Lệ nhướn mày: “Ở đâu cơ?”

Thẩm Tuyền: “Ngoài sảnh rạp chiếu phim.”

Văn Trạch Lệ hừ lạnh: “Không nhìn thấy.”

Đánh chết anh cũng không chịu thừa nhận vì tức giận nên ban nãy mắt anh cũng đỏ quạch cả lên rồi.

Tên đàn ông thối này chắc là nhẫn nhịn lâu lắm rồi. Từ lần đầu tiên cô cho con bú đến hôm nay, anh đã yêu cầu cô ngừng cho con bú không dưới hai mươi lần, có vẻ như ngay từ lúc đó anh đã ghen rồi.

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Nó là con trai anh mà.”

“Anh biết.” Văn Trạch Lệ trưng vẻ mặt không thể phủ nhận chuyện này.

Thẩm Tuyền: “Đối xử với con trai mình tốt một tí thì sau này nó mới không rút ống thở của anh ra.”

Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn cô: “Chẳng lẽ anh trông mong nó chăm anh khi về già chắc? Anh đâu có cần.”

Chính vì cô thế này nên anh mới càng ghen tị hơn đấy chứ.

Thẩm Tuyền cau mày: “Lúc mới có con, không phải anh rất vui sao?”

“Anh rất vui, ai mà ngờ sau này nó lại bá chiếm em lâu như vậy chứ.”

Thẩm Tuyền: “Anh thấy lâu lắm à?”

“Lâu chứ, lúc ngủ còn nằm giữa chúng ta, thế còn không lâu à? Anh muốn ôm em, còn phải ôm qua nó nữa? Được thôi, bỏ qua chuyện này, mấy lần anh định ôm em là nó lại khóc, khóc cái gì chứ, tưởng mình nhỏ mà kiêu à?

Thẩm Tuyền: “…Anh đúng là gây sự vô lý.”

Văn Trạch Lệ: “Đúng. Là anh sai.”

Hai người lại im lặng, Thẩm Tuyền muốn đứng dậy thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh không cho, ôm eo cô, lại đẩy cô về chỗ cũ. Thẩm Tuyền ngã vào lòng anh, bảng điều khiển trung tâm chặn ở giữa khiến cô không mấy thoải mái. Cô hơi giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Chật như thế này, bụng em bị đè lên rồi.”

Văn Trạch Lệ nghe vậy bèn buông cô ra.

Từ khi sinh con xong, Văn Trạch Lệ lại quan tâm thêm một điều nữa, đó chính là vết sẹo của Thẩm Tuyền. Vết sẹo này thực ra rất nhỏ, nằm ở phía trên xương mu và được chăm sóc cẩn thận nên bây giờ nó đã mờ đi nhiều. Độ đàn hồi của cơ thể cô rất tốt, có lẽ là do cô tập luyện nhiều.

Nhưng Văn Trạch Lệ vẫn rất quan tâm đến chuyện đó, anh còn quan tâm hơn cả Thẩm Tuyền là vì anh là người đầu tiên lau người cho cô, lúc đó vết mổ đó vẫn còn chảy máu.

Anh sẽ không bao giờ có thể quên đi chuyện này.

“Em có sao không?” Anh đưa tay sờ bụng cô.

Thẩm Tuyền đặt tay lên mu bàn tay anh, nắm lấy tay anh rồi nhìn anh nói: “Đợi tới lúc em đi làm lại, em sẽ cai sữa cho con.”

Văn Trạch Lệ suy nghĩ một lát, cũng gần tới lúc cô đi làm lại rồi, anh gật đầu: “Được.”

Thẩm Tuyền: “Về phần con trai, anh có chuyện gì thì cứ nhắm vào em, đừng oán giận con trai.”

Văn Trạch Lệ: “Nhắm vào em á?”

Thẩm Tuyền: “Đúng.”

“Nói như thể anh là oán phụ vậy.” Văn Trạch Lệ hừ lạnh rồi ngồi ngay ngắn lại, anh khởi động xe, cắn viên kẹo bạc hà đang ngậm trong miệng phát ra tiếng “rắc rắc” như thể đang nhai Thẩm Tuyền vậy.

Thẩm Tuyền thầm nghĩ, đây chẳng phải y hệt oán phụ còn gì? Nhưng cô không nói câu này ra.

Chiếc xe chạy vào đường lớn. 

Văn Trạch Lệ xoay tay lái, nói: “Chúng ta nên đi hưởng tuần trăng mặt mà chúng ta đã bỏ lỡ, không mang con trai theo.”

Lại tâm cơ muốn thế giới hai người đây mà. Thẩm Tuyền ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp: “Em nghĩ em vẫn cần nghỉ ngơi thêm một thời gian.”

Sắc mặt Văn Trạch Lệ lập tức tối sầm lại.

Cách đây một tháng rưỡi cô còn đòi đi làm, giờ bảo đi hưởng tuần trăng mật thì lại nói là cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, người phụ nữ này quá đáng ghê, thiên vị quá lắm luôn ấy.

CMN

Thế là anh nhấn ga, chiếc xe tăng tốc.

Thẩm Tuyền cũng biết anh đang giận, cô không nói gì, không cùng quan điểm thì nói cũng vô dụng. Bây giờ cô thực sự không thể bỏ mặc con trai mình được, mà đây cũng không phải là thời điểm thích hợp cho tuần trăng mật.

Về tới nhà họ Thẩm, hai vợ chồng một người thì mặt mày u ám, một người lại thờ ơ bình thản, nhưng người tinh ý đều có thể nhận ra bọn họ đang cãi nhau. Mạc Điềm ôm bé con không dám tới gần, bà liếc nhìn Thẩm Tiêu Toàn, ông ngay lập tức nhận ra Văn Trạch Lệ đang tức giận, bèn hỏi anh: “Thời gian này không phải là Thừa Thắng đang chuẩn bị lên sàn sao?”

Văn Trạch Lệ ngồi xuống, cổ áo sơ mi hơi mở ra. Trước mặt bố vợ, anh cũng không thể cứ giữ vẻ lạnh lùng mãi, nên trả lời: “Vâng, cũng gần xong rồi.”

“Lần này có lẽ sẽ không còn sai sót gì nữa nhỉ?”

Văn Trạch Lệ: “Không ạ.”

Nói là không, nhưng thực ra Văn Trạch Lệ đã bỏ ra rất nhiều công sức, vì việc Thừa Thắng lên sàn chứng khoán thực sự gặp nhiều trở ngại, thậm chí có một công ty tài chính lâu đời cùng ngành đã lên sàn trước đó.

Bây giờ Thừa Thắng ngày càng lớn mạnh, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ vấn đề nào nữa.

Thẩm Tiêu Toàn: “Vẫn cần phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt là các sổ sách kế toán.”

“Vâng.” Văn Trạch Lệ đáp một tiếng, nhưng đôi mắt hẹp dài lại nheo lại liếc nhìn Thẩm Tuyền ở kia. Thẩm Tuyền vừa bước vào cửa đã bỏ túi xách xuống, bế lại con trai. Văn Thân được cả hai gia đình cưng chiều, cộng thêm được ăn uống đầy đủ, lúc mới sinh đã nặng 3kg 3, giờ đã hơn 5kg, bắp tay bắp chân mũm mĩm như ngó sen.

Trên tay còn đeo một chuỗi dây đỏ một mặt vàng, trông rất dễ thương.

Cô bế con trai đi qua đi lại dỗ dành. Đôi tay nhỏ của bé con cứ túm lấy túm để, túm lấy cổ váy của cô, miệng thì phun bong bóng. Đôi mắt cậu giống hệt như bố mình nhìn chăm chú vào mẹ, khóe miệng nở nụ cười, trông thật đáng yêu. Dù Thẩm Tuyền không để lộ vẻ mặt yêu thích gì, nhưng nét mặt của cô lại rất dịu dàng.

Vẻ dịu dàng đó lúc này lại trở nên rất chói mắt, Văn Trạch Lệ bực bội quay mặt đi, cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm.

Thẩm Tiêu Toàn ngồi ở phía đối diện nhìn thấy hết. 

Ông nheo mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy? Con đang giận con trai hay là giận vợ?”

Văn Trạch Lệ nuốt ngụm trà kia, anh xắn tay áo sơ mi lên, chống tay lên đầu gối rồi nói: “Không có ạ.”

Tuyệt đối không thừa nhận.

Thẩm Tiêu Toàn nhướn mày, nhưng không hỏi thêm gì nữa. Trong vài tháng qua, hai gia đình gần như sống chung với nhau, nhà họ Văn đã coi nhà họ Thẩm như một nửa gia đình của mình. Thẩm Tiêu Toàn tiếp xúc nhiều với Văn Trạch Lệ nên tự nhiên hiểu rõ hơn về anh. Người ngoài chỉ biết Văn Trạch Lệ có tính cách mạnh mẽ, thủ đoạn cứng rắn, không gì không làm được lại rất kiêu ngạo.

Tuy nhiên, trải qua thời gian dài tiếp xúc, Thẩm Tiêu Toàn phát hiện ra rằng anh con rể này thực sự khá thẳng thắn về mặt tình cảm. Trong mắt anh chỉ có một mình Thẩm Tuyền, bất kể người khác liếc mắt đưa tình thế nào, anh không hề để ý, hoặc là không thèm quan tâm, không hề hứng thú.

Hơn nữa, dường như anh là người yêu nhiều hơn. 

Thỉnh thoảng, anh không thể giữ bình tĩnh khi ở bên Thẩm Tuyền.

Thẩm Tiêu Toàn lại một lần nữa cảm thán ánh mắt nhìn người lúc ấy của Thẩm Tuyền. Dù người ngoài nói cô có vẻ đã chọn một tên đàn ông mạnh mẽ nhất, thực tế cô lại chọn người dành nhiều tình cảm nhất.

*

“Con nhìn đi, từ khi con về thằng bé cứ cười mãi, thằng nhóc này láu cá ghê.” Mạc Điềm ngồi cạnh Thẩm Tuyền trêu chọc bé con, Thẩm Tuyền chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Thằng bé cũng cười khi nhìn thấy mẹ mà.”

“Đương nhiên rồi, mẹ làm bà ngoại tốt như thế, tất nhiên phải cười với mẹ rồi.”

Thẩm Tuyền cười hỏi: “Thằng bé đã uống sữa chưa mẹ?” 

Mạc Điềm: “Chưa, mới uống được vài ngụm đã không uống nữa, giờ đang để giữ ấm. Hay là lại thử lần nữa xem?”

Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ, đã là mười rưỡi tối. Cô định tự mình cho con bú, nhưng hôm nay ở ngoài cả ngày, lại chưa tắm, không tiện lắm. Vì vậy cô đưa bé con lại cho Mạc Điềm bế, Mạc Điềm bế bé con rồi nói: “Con mau đi tắm đi, mẹ cho cháu uống sữa.”

Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng.”

Cô xoa xoa cổ, cầm lấy túi xách, tiện thể liếc nhìn người đàn ông ở bên kia. Văn Trạch Lệ đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Tiêu Toàn, người anh dựa hờ lên tay vịn, một tay cầm chiếc điện thoại màu đen xoay qua xoay lại.

Nhìn anh có vẻ không còn tức giận nữa, Thẩm Tuyền thu lại ánh nhìn, đi lên cầu thang. Sau khi vào phòng, cô lấy đồ ngủ rồi đi tắm. Nước nóng xả lên cơ thể rất dễ chịu. Trước khi mặc đồ, Thẩm Tuyền cúi xuống nhìn bụng mình, bụng đã phẳng hơn nhiều, da vẫn trắng mịn.

Cô tranh thủ rửa mặt rồi lau tóc và mở cửa phòng tắm.

Vừa bước ra ngoài cô đã nhìn thấy Văn Trạch Lệ đang cởi cúc áo sơ mi bước vào. Hai người nhìn nhau nhưng không nói gì, Thẩm Tuyền cầm máy sấy tóc, đi tới bên cửa sổ kính để sấy tóc, quay lưng về phía Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ đã cởi gần hết cúc áo sơ mi, lồng ngực lộ ra, đứng đó nhìn cô.

Một lúc sau, Văn Trạch Lệ tiến tới, cầm lấy máy sấy tóc từ tay cô rồi bắt đầu sấy tóc cho cô.

Thẩm Tuyền cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông sán tới bèn buông tay. Sau một thời gian dài, việc sấy tóc và lau tóc đã trở thành công việc của Văn Trạch Lệ. Anh sấy tóc rất chuyên nghiệp, cũng rất dễ chịu.

Sau khi sấy xong đằng sau, anh bắt đầu sấy đằng trước. Thẩm Tuyền xoay người lại, đập vào mắt cô là bộ ngực ẩn hiện dưới áo sơ mi đen của anh, với các đường nét rõ ràng và cơ bụng săn chắc.

Thẩm Tuyền nhìn vài lần rồi quay đi.

Văn Trạch Lệ sấy xong tóc mái của cô, đầu ngón tay anh lần theo xuống dưới, một tay nắm cằm cô nâng lên. Hai người đột ngột nhìn thẳng vào mắt nhau, Văn Trạch Lệ khịt mũi hừ lạnh: “Tối nay em định cứ im lặng như thế này sao?”

Thẩm Tuyền: “Không phải Văn thiếu đang tức giận sao? Khi người khác đang giận đâu có ai lại lao lên đầu ngọn súng làm gì đâu?”

Con người cô chính là như vậy, một khi trong lòng thấy không vui thì sẽ gọi anh là Văn thiếu. Bị gọi như vậy, ánh mắt Văn Trạch Lệ  trở nên lạnh lùng: “Em chưa nghe qua câu này sao? Ai buộc chuông thì người đó phải tháo chuông.”

Thẩm Tuyền: “Là khúc mắc trong lòng anh, liên quan quái gì tới người buộc chuông?”

Văn Trạch Lệ: “…”

Giết vợ có tội không? 

Bây anh thật sự rất muốn ra tay.

Anh tức chết mất, anh buông cô ra, sau đó đặt máy sấy lên tủ bên cạnh, quay người lấy đồ ngủ trong tủ, vừa kéo áo sơ mi ra khỏi thắt lưng vừa bước vào phòng tắm, bóng lưng rộng lớn hiện lên những đường nét mờ mờ. Thẩm Tuyền thở dài, cô vò vò tóc, đi đến ghế sofa ngồi xuống, cầm một quyển tạp chí lên tuỳ ý đọc qua.

Âm thanh trong phòng tắm không truyền ra ngoài, nhưng  cửa vẫn đóng là biết anh vẫn đang tắm. Thẩm Tuyền ngồi một lúc, lại đứng dậy quay trở lại giường, cô ngồi ở đầu giường cầm điện thoại lên xem tin tức.

Đang xem thì cửa phòng tắm mở ra, cô ngẩng đầu nhìn lên. 

Người đàn ông mặc một bộ đồ ngủ màu đen bước ra, anh đi tới lấy điều khiển từ xa để chỉnh điều hòa, sau đó lau tóc. Khi chỉnh nhiệt độ, anh còn liếc nhìn về phía giữa giường. 

Rõ ràng là đang kiểm tra xem con trai có ở đây không.

Đôi khi con trai sẽ ngủ cùng bà ngoại.

Thẩm Tuyền coi như không thấy gì, một lát sau Văn Trạch Lệ lau tóc xong, bèn tắt đèn đầu giường bên mình đi, kéo chăn nằm xuống. Thẩm Tuyền do dự một chút rồi đặt điện thoại lên đầu giường để sạc, tắt đèn đầu giường đi, làm cho căn phòng càng tối hơn. Cô nằm xuống, vì gần đây con trai đều ngủ ở đây, nên ở giữa vô thức để cách ra một khoảng trống, khiến cho ở giữa chăn lúc này trống rỗng. Văn Trạch Lệ giơ tay định kéo cô lại thì ngay lúc này, cánh cửa vốn không khóa bị mở ra.

Giọng nói của Mạc Điềm vang lên trong bóng tối: “Bé Tuyền? Trạch Lệ?”

Tiếp đó là tiếng kêu của Văn Thân vang lên, rõ ràng là đang tìm mẹ. Gương mặt Văn Trạch Lệ lập tức trở nên lạnh lùng hơn, anh ngồi dậy bật đèn đầu giường lên.

Mạc Điềm cũng đi tới, bà nhìn sang, đang định lên tiếng thì thấy mặt mày Văn Trạch Lệ tối sầm, u ám, lạnh lùng như một cơn gió lạnh khiến Mạc Điềm rùng mình.

Bà mấp máy miệng, nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền cũng nhìn về phía anh, sau đó đang định nói gì.

Văn Trạch Lệ đã nói trước: “Mẹ, tối nay để bé Thân  ngủ với bố mẹ trước nhé, con có chuyện muốn nói với bé Tuyền.”

Mạc Điềm không ngốc, hiểu ngay ra là hai vợ chồng cãi cọ từ bên ngoài về tới nhà vẫn chưa giải quyết xong. Vì vậy, bà lập tức cười nói: “Được thôi, được thôi.”

Nói rồi, bà vội vàng quay người, dỗ dành cháu ngoại trong lòng: “Nhóc con, hôm nay lại ngủ ở giường lớn nhé.”

Vừa dỗ bà vừa đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

Cửa đóng “cạch” một cái, Thẩm Tuyền nhíu mày, ngồi dậy, chỉ ra cửa đang định nói để em đi xem con trai trước…

Chưa kịp nói gì tay cô đã bị anh nắm chặt, ngay sau đó Văn Trạch Lệ nắm lấy tay cô, hơi dùng sức, kéo cô nằm xuống bên cạnh mình.

Anh kéo tay cô lên đỉnh đầu, nheo mắt lại nói: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Ngoại truyện 24

Trans: Lam Lam

“Nói chuyện gì nào?”

Tư thế này, nữ dưới nam trên, thêm cả ánh sáng mờ ảo, trông có chút mập mờ. Văn Trạch Lệ nhìn cô rồi phì cười một tiếng, sau đó anh buông cô ra, đi xuống giường, đi chân trần tới cạnh cửa, rắc một tiếng khoá cửa lại.

Tiếp đó anh quay lại, co gối bước lên giường, anh lật mình lại ấn Thẩm Tuyền xuống dưới mình. Tóc Thẩm Tuyền xoã tung, cô hỏi: “Anh định nói chuyện gì nào?”

Văn Trạch Lệ nhìn cô nói: “Ngôi nhà bên khu kinh tế đã bỏ đó được một khoảng thời gian rồi đấy.”

Thẩm Tuyền gật đầu: “Ừ.”

Văn Trạch Lệ sờ tay cô nói: “Nếu chúng ta dọn qua đó thì phải tìm thêm hai người giúp việc nữa, con sẽ ngủ với bảo mẫu.”

Thẩm Tuyền: “Không được.”

Cô không yên tâm.

Văn Trạch Lệ biết chắc cô sẽ phản đối, anh híp mắt: “Thế để con ở nhà họ Thẩm hoặc nhà họ Văn nhé, có ông bà ngoại ông bà ngoại là em yên tâm được rồi chứ?”

Người đàn ông này lúc nào cũng nghĩ cách để bỏ rơi con trai, giọng của Thẩm Tuyền lạnh hẳn đi: “Không được, con phải ở với chúng ta, em có thể không chăm nom nhưng phải ở cùng.”

Văn Trạch Lệ bật cười nói: “Anh biết là em sẽ không đồng ý mà.”

Thẩm Tuyền: “Đã biết thế sao anh còn hỏi làm gì.”

Văn Trạch Lệ nghiến răng nói: “Thì anh muốn xem xem có được không mà.”

Nhỡ mà đồng ý thì sao.

Thẩm Tuyền không thèm để ý tới anh nữa, cô cảm thấy hai người vẫn chẳng có tiếng nói chung. Lúc này Văn Trạch Lệ lại nói: “Vẫn còn một cách nữa.”

Thẩm Tuyền nhìn anh: “Anh nói đi.”

“Chúng ta tạm thời ở lại nhà họ Thẩm, hai tư sáu chủ nhật bé con ngủ với mẹ còn ba năm bảy ngủ với chúng ta.”

Cũng tức là bé con sẽ ngủ cùng Mạc Điềm thứ hai, thứ tư, thứ sáu và chủ nhật.

Cách ngày ra như vậy, bé con vừa có thể ngủ cùng bọn họ mà bọn họ cũng có thời gian ở riêng. Cách này khiến Thẩm Tuyền nhớ tới kiểu chia đều thị tẩm của hoàng đế thời cổ.

Cô nhìn anh, khóe môi bất chợt cong lên: “Là ý hay.”

Trong lòng Văn Trạch Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Anh cũng thấy vậy.”

Thẩm Tuyền tiếp tục nói: “Nhưng anh phân vậy không công bằng, tới lúc con cai sữa thì không thể ở với em được nữa, bé con chỉ ngủ với chúng ta thứ ba năm bảy, chỉ có ba ngày quá ít, thế nên em đề nghị thứ hai tư sáu chủ nhật con sẽ ngủ với chúng ta, còn ba năm bảy con sẽ ngủ với mẹ em.”

Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Cmn anh biết em mà, em chắc chắn sẽ tranh đấu vì thằng nhãi đó, em còn nói là em không thiên vị à?”

Thiên vị quá ấy chứ.

Tức chết mất.

Thẩm Tuyền đá vào bắp chân anh: “Có đồng ý không?”

Văn Trạch Lệ không nói gì. Thẩm Tuyền bỗng nhiên vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống, cánh tay Văn Trạch Lệ rất khoẻ, anh hơi cúi người xuống, Thẩm Tuyền hôn lên cằm anh: “Đừng kì kèo mà, được không?”

Cô hơi làm nũng, làm nũng như hệt ngày đó, ngực Văn Trạch Lệ rung lên, Thẩm Tuyền lại nói: “Sắp 4 tháng rồi, em cảm thấy cơ thể em làm được rồi.”

Cô đang quyến rũ anh.

Văn Trạch Lệ nheo mắt lại, anh ngồi thẳng dậy ấn lấy tay cô, nhìn cô. Thẩm Tuyền cũng im lặng nhìn anh, hai người nhìn nhau mấy giây, Văn Trạch Lệ cúi đầu hôn chặt môi cô, Thẩm Tuyền ôm chặt lấy cổ anh, một tay khác của Văn Trạch Lệ bắt đầu càn rỡ, anh nhỏ giọng nói: “Anh thèm quá lâu rồi.”

Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Tuyền bị hôn cho đỏ mọng, cô đáp: “Vậy tối nay cho anh thỏa mãn tí vậy.”

Văn Trạch Lệ cười nói: “Được.”

Anh ấn lên tay cô, nhanh chóng đan tay mình vào tay cô. Một lúc sau, những tiếng kêu be bé của Thẩm Tuyền vang lên, hai người đều nhìn đối phương, anh lúc thì dịu dàng lúc thì mạnh mẽ, giày vò Thẩm Tuyền ôm lấy cổ áo anh hôn lên cổ anh rồi môi anh.

Hai người nhanh chóng đổ đầy mồ hôi.

Văn Trạch Lệ sợ cô bị điều hoà phả vào bèn tắt điều hoà đi, bế cô dậy, ấn vào đầu giường, anh cúi đầu hôn cô, lại thêm lần nữa.

Một lúc lâu sau, trong phòng vẫn còn thoang thoảng hơi ấm.

Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền vào phòng tắm, tắm rửa cho cô rồi bế cô quay về giường. Tóc Thẩm Tuyền ướt đẫm, ngón tay cô run run, Văn Trạch Lệ cầm khăn lau tóc cho cô.

Chợt, anh nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy thoải mái hơn rồi.”

Thẩm Tuyền mặc quần áo vào, che đi cơ thể rồi nhìn anh.

Văn Trạch Lệ mỉm cười cắn lên tai cô, giọng khàn khàn nói: “Nơi mà thằng nhỏ uống sữa, anh cũng được chạm vào rồi.”

Tai Thẩm Tuyền đỏ ửng, bảo sao người này ban nãy cứ tấn công chỗ ấy. Cô liếc anh một cái, đôi mắt xinh đẹp lại thêm chút yêu kiều. Yết hầu Văn Trạch Lệ chuyển động, anh ôm lấy cô, trong lòng thỏa mãn.

Có lẽ cô không biết, chút nữ tính mà cô thỉnh thoảng toát ra có thể khiến anh si mê nhung nhớ rất lâu, đặc biệt là những ngày sau sinh. Anh ghen tị với con trai mình vì thằng bé có thể chui vào lòng cô, nhưng cũng nhìn thấy những cảm xúc lúc trước chưa từng có khi cô ôm con trai, lúc này anh dường như lại thấy có thể giảng hòa với con trai rồi.

Ngày hôm sau hai vợ chồng vừa xuống nhà đã nghe thấy tiếng con trai đang khóc to, đôi chân nhỏ của bé con cựa quậy đến mức Mạc Điềm cũng không ôm được, Văn Trạch Lệ thấy vậy liền tiến tới bế lấy con.

Mạc Điềm cực kỳ bất ngờ, bà nhìn anh con rể, muốn nói lại thôi, chỉ thiếu điều cất ra mấy câu: “Sao hôm nay anh tử tế còn chủ động bế con cơ à? Hôm nay Văn thiếu không giận dỗi nữa à? Không sầm mặt nữa à?” 

Văn Trạch Lệ nhìn con trai mình.

Cậu con trai vừa khóc vừa nhìn bố mình, hai bố con càng ngày càng giống nhau, đôi mắt giống hệt nhau. Văn Trạch Lệ nhỏ giọng dỗ dành: “Con khóc cái gì? Đàn ông đại trượng phu không được khóc.”

Thẩm Tuyền nghe vậy, cô thản nhiên đưa mắt liếc sang

Văn Trạch Lệ bắt gặp ánh mắt của vợ mình bèn ho khụ một tiếng, tiếp tục dỗ dành con trai.

Bé con đã nhanh chóng nín khóc.

Bảo mẫu bế đứa bé đi, cả nhà ngồi xuống ăn sáng. Thời gian này Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đều không ở nhà, thế nên chỉ có 4 người, trên bàn ăn, Văn Trạch Lệ tuyên bố quyết định tối qua anh và Thẩm Tuyền đã quyết.

Nói xong, Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm im lặng, nhìn Văn Trạch Lệ một cách khó nói. Lúc này bọn họ đã nhận ra, vì sao Văn Trạch Lệ lại có thái độ thù địch bé con như vậy, hoá ra là do vậy.

Hoá ra là không còn có thế giới hai người nữa.

Mạc Điềm đang định nói Văn Trạch Lệ mấy câu rằng “Anh làm thế có ra dáng người làm bố không chứ? Không biết xấu hổ à?”, nhưng còn chưa nói, Thẩm Tiêu Toàn đã cất tiếng trước, có lẽ cùng là đàn ông nên ông nên thấu hiểu được, ông nói: “Cũng được, sắp xếp vậy cũng được, dù sao hai đứa con trẻ, không thể bị con trẻ bó buộc mãi được.”

“Nếu hai đứa không muốn trông con thì có thể để con lại nhà họ Thẩm, trong nhà nhiều người trông được.”

Thẩm Tuyền trả lời: “Thỉnh thoảng chúng con cũng phải trông nom bé ạ, chỉ là vất vả cho bố mẹ rồi.”

Văn Trạch Lệ cũng nói: “Bố mẹ con cũng sẽ qua đây nhiều hơn. Mẹ, thỉnh thoảng mẹ cứ để đó nghỉ ngơi một chút.”

Lần này Mạc Điềm không thể tiếp tục màn giễu cợt ban nãy nữa, bà gật đầu nói: “Không sao, tôi tự nguyện lắm, tôi với bé Thân tình thương mến thương lắm, ngày nào ngủ với tôi cũng được.”

Nói xong, Thẩm Tiêu Toàn ngồi cạnh bèn ho khụ một tiếng.

Mạc Điềm quay người trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu Toàn.

Vậy là mọi chuyện đã quyết xong như vậy. Hôm nay Thẩm Tuyền cũng chính thức quay về Thẩm Thị đi làm lại, ăn sáng xong, Văn Trạch Lệ đưa cô đi, vừa tới cổng Thẩm Thị đã thấy một hàng người đang đợi, như thể đón tiếp nhân vật quan trọng gì vậy. Thường Tuyết đứng ở ngay đầu nở một nụ cười.

Thẩm Tuyền hiểu ngay, là Thường Tuyết cố ý tổ chức nghi thức chào mừng.

Văn Trạch Lệ cầm vô lăng, thấy vậy thì bật cười: “Đỉnh nóc đấy.”

Thẩm Tuyền liếc nhìn anh.

Văn Trạch Lệ cúi người hôn lên môi cô: “Tổng giám đốc Thẩm, chào mừng em đi làm lại, anh không tiễn em xuống nữa nhé, để nhân viên của em thể hiện tấm lòng.”

Đôi mắt hẹp của anh đầy sự trêu chọc.

Thẩm Tuyền mỉm cười đẩy anh ra, mở cửa đi ra ngoài.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối cùng một chiếc áo vest, đi giày cao gót bước lên bậc thang, Thường Tuyết mỉm cười xà tới: “Chào mừng đi làm lại nhé.”

Thẩm Tuyền liếc cô ấy một cái rồi đẩy đầu cô ấy ra.

Những người khác cũng bật cười, sau đó đồng thanh nói: “Sếp Thẩm, chúng tôi nhớ sếp lắm.”

Đồng thanh lại rõ ràng.

Những người này bao gồm lễ tân, trợ lý và cả giám đốc phòng tài vụ vân vân.

Ngoài lễ tân ra thì những người còn lại thường ngày cô đều thường xuyên tiếp xúc. Nếu nói trước đó bọn họ cảm thấy Thẩm Tuyền hơi xa cách, mạnh mẽ thì sau lần buffet miễn phí và nhìn thấy hình ảnh Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền ở nhà với nhau tại bữa tiệc cuối năm, bọn họ càng cảm thấy có lẽ Thẩm Tuyền có lẽ không lạnh lùng như bề ngoài.

Vì vậy bọn họ đều cố ý dùng một cách khác để giao tiếp với Thẩm Tuyền nên mới có màn chào đón hôm nay.

Thẩm Tuyền nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười: “Tôi cũng nhớ mọi người, đi nào, vào thôi.”

Lời này khiến cho họ lập tức thả lỏng mặt mày, vui vẻ đi theo Thẩm Tuyền, cả một đoàn người ưỡn ngực thẳng lưng đi vào thang máy.

Nữ hoàng của bọn họ đã trở lại.

Đến đúng tầng, vừa ra khỏi thang máy cũng có rất nhiều người đang đợi Thẩm Tuyền, nhìn thấy cô, ai nấy đều đứng dậy chào đón.

Thẩm Tuyền vuốt thẳng cổ áo, nhướng mày, đi vào văn phòng.

Thường Tuyết đi theo vào, ngó đầu ra nhìn: “Vui không?”

Thẩm Tuyền trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu mới vui ấy.”

“Hahahaha, nhưng mà nói thật nhé, nhìn cậu chẳng giống sinh con gì cả, sao dáng vóc cậu vẫn mảnh khảnh vậy chứ.” Thường Tuyết mỉm cười ra dấu.

Thẩm Tuyền đặt túi xuống, đi tới sau bàn làm việc nói: “Nhờ luyện tập cả đấy, cậu cũng vậy, đừng có mà lười.”

Thường Tuyết bĩu môi.

Lời của Thẩm Tuyền khiến cô ấy không khỏi nhớ tới lời của Nhiếp Tư, hai người đến cả việc tập thể dục cũng cãi nhau cho được, anh ấy còn bắt cô ấy phải dậy sớm chạy bộ, Thường Tuyết còn chẳng dậy nổi nữa là.

Cô ấy cười trừ, không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Để mình sang Thừa Thắng lấy tài liệu.” Thường Tuyết nói xong, nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

Hiện tại việc quan trọng nhất là việc lên sàn của Thừa Thắng, đây là điều mà hai nhà Văn Thẩm đã đợi từ lâu. Thẩm Tuyền ừ một tiếng, ngồi xuống nhìn máy tính.

Hơi xa lạ nhưng nhiều hơn cả là sự tự tin.

Cô, Thẩm Tuyền luôn thuộc về nơi này, nơi này cũng chưa bao giờ gạt bỏ cô.

*

Sáu giờ chiều, xe của Văn Trạch Lệ đã đỗ ở dưới, Thẩm Tuyền thu dọn đồ đạc đi xuống lầu. Sau khi lên xe, Văn Trạch Lệ nhìn cô, cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Thẩm Tuyền: “Như trước thôi.”

Văn Trạch Lê bật cười, anh khởi động xe rồi đưa tay nắm lấy tay cô. Suốt chặng đường về nhà họ Thẩm, vì đang là mùa hè nên trời tối muộn, bé con ngồi trên ghế bập bênh cứ i i a a kêu mãi. Thẩm Tuyền cởi áo khoác, đi tới ngồi xuống cạnh bé, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, Văn Trạch Lệ treo áo của cô lên rồi cụp mắt nhìn cô.

Anh vẫn hơi ghen nhưng mà không còn rõ ràng thế nữa. Anh đi tới, ôm lấy Thẩm Tuyền từ đằng sau cùng trông con trai, bé con liên tục đạp chân tới mức ghế bập bênh cũng lắc lư theo.

Bàn tay nhỏ bé của bé con cũng đung đưa theo.

Thẩm Tuyền vươn tay bế bé lên.

Bé con nằm trên vai Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ lập tức chạm phải ánh mắt của con trai mình, hai bố con nhìn nhau. Văn Trạch Lệ đưa tay nhéo mũi bé con: “Thứ vớ vẩn.”

Thẩm Tuyền lập tức nói: “Anh gọi con là gì cơ?”

Văn Trạch Lệ hèn ngay, nói: “Đâu có, em nghe lầm rồi.”

Thẩm Tuyền đứng dậy: “Anh mới là thứ vớ vẩn ý.”

Văn Trạch Lệ: “…”

CMN chứ.

Ăn tối xong, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền vào phòng sách làm việc, bé con để cho Mạc Điềm trông. Gần đây Thẩm Tuyền cần phải nhờ đến sự trợ giúp của bên quan hệ công chúng nên bèn gọi điện cho cô của Cố Trình, hẹn mai gặp mặt. Sau đấy chợt nhớ ra gì đó, cô đá nhẹ Văn Trạch Lệ đang gọi điện thoại, Văn Trạch Lệ dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao em?”

Thẩm Tuyền: “Anh gọi Hứa Điện đi, em có chuyện tìm anh ta.”

Văn Trạch Lệ cúp điện thoại gọi vào số Hứa Điện, chỉ một lát cuộc gọi đã được kết nối, Văn Trạch Lệ đưa điện thoại cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nhận lấy, mỉm cười nói: “Chào tổng giám đốc Hứa.”

Ở đầu bên kia Hứa Điện bật cười: “Chào tổng giám đốc Thẩm.”

Thẩm Tuyền cầm bút nói: “Tôi có chuyện cần anh giúp.”

Giọng nói của Hứa Điện và Văn Trạch Lệ đều tương đối trầm, nhưng lúc nào trò chuyện anh ta cũng kiểu bất cần đời, anh ta tủm tỉm nói: “sếp Thẩm mời nói.”

Thẩm Tuyền nhìn tập tài liệu trong tay, đại ý là cô hy vọng Hứa Điện có thể hợp tác với cô của Cố Trình, hai người cùng thiết kế ra một kế hoạch quảng bá công chúng giúp cô.

Gần đây, sản phẩm điện thoại của Thẩm Thị đang gặp một vài nguy cơ, bắt buộc phải nhắm vào dư luận mới được.

Ở đầu dây bên kia, Hứa Điện nghe vậy bèn nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ phái người đến công ty cô, cô để bọn họ tiếp xúc với nhau đợi bên tôi chuẩn bị xong xuôi thì hai bên hợp tác với nhau.”

Thẩm Tuyền: “Cám ơn.”

Hứa Điện cười nói: “Cô khách sáo rồi.”

Thẩm Tuyền còn định nói thêm gì đó, nhưng người đàn ông vẫn đang quan sát bên cạnh đã giật lấy điện thoại, Thẩm Tuyền ngẩng đầu, Văn Trạch Lệ cảnh cáo nhìn cô một cái, rõ ràng là đang ghen đây mà.

Thẩm Tuyền: “…”

Văn Trạch Lệ nói với Hứa Điện: “Cúp máy đây nhé.”

Hứa Điện: “Tạm biệt.”

Còn chưa dứt lời thì Văn Trạch Lệ đã cúp máy.

Hứa Điện: “…”

Thẩm Tuyền cầm bút nói: “Thật ra em cũng muốn nói với Tổng giám đốc Hứa là em cũng có công trong việc ngăn cản anh ta theo đuổi lại bạn gái mình.”

Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền, anh đặt điện thoại xuống, cúi người nói: “Nó biết mà, nó biết lúc nó theo đuổi Mạnh Doanh nhiều người ngáng đường nó lắm, mẹ nó là trở ngại lớn nhất.”

Thẩm Tuyền: “Vậy ạ, đúng là đáng đời.”

Văn Trạch Lệ sững người sau đó cũng cười to: “Đúng là đáng đời.”

Cười xong Văn Trạch Lệ không cười được nữa, anh nhìn Thẩm Tuyền lại nghĩ đến tên chó chết Hứa Điện kia, cùng một thời điểm, thực ra hai người cũng thê thảm lắm.

Hình như Hứa Điện còn đổ lệ cơ mà.

Anh ngồi thẳng dậy, trong lòng nghĩ không thể nói cho Thẩm Tuyền biết được không là mấy cô này vênh mặt lên ngay, tới lúc đó người “đáng đời” là anh mới đúng.

Sau đó hai vợ chồng tiếp tục làm việc. Thẩm Tuyền làm việc xong trước, nhìn thời gian, cô đi tắm trước, tắm xong Mạc Điềm đã bế bé con tới.

Bà nhỏ giọng hỏi: “Con cho bú hay là ăn sữa bột đây?”

Thật ra mấy ngày nay Thẩm Tuyền cảm thấy không còn nhiều sữa mẹ nữa, cô bế con trai nói: “Để con cho bé thử xem, mẹ đi pha thêm ít sữa bột để đó đi ạ.”

Trẻ càng lớn thì càng ăn nhiều.

Mạc Điềm: “Ừ.”

Bà quay người đi pha sữa, tiện thể bỏ bình sữa đã pha vào trong máy giữ ấm rồi đi ra ngoài. Tối nay là thứ hai, có thể ngủ lại ở chỗ Thẩm Tuyền.

Nghĩ đến đây, Mạc Điềm chỉ muốn nói là tên con rể Văn Trạch Lệ đúng là thiên tài, chuyện này mà nói ra ngoài thì biết bao người lại cười vào mặt cho.

Bố lại đi tranh mẹ với con thế cơ chứ.

Thẩm Tuyền không có nhiều sữa, nhưng Văn Thân có lẽ vì đang hưng phấn lại được ăn sữa mẹ nên mãi chẳng thể hiện là no hay vẫn còn đói mà cứ nằm trong lòng Thẩm Tuyền mãi.

Văn Trạch Lệ xắn tay áo đi ra từ phòng sách, vừa đi vào đã thấy cảnh Thẩm Tuyền đang cho con bú, anh ngơ ra mấy giây sau đó lạnh lùng liếc nhìn con trai mình.

Bé con còn giơ nắm đấm lên huơ huơ với anh, như đang chào hỏi nhưng trông lại giống khiêu khích hơn cả.

Văn Trạch Lệ đi tới nắm lấy tay con trai, ánh mắt nhìn bé con lại nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nhìn theo ánh mắt của Văn Trạch Lệ, cô lấy một cái khăn nhỏ từ bên cạnh tới đắp lên trước ngực.

Văn Trạch Lệ hừ một tiếng: “Anh nhìn rồi chắc? Anh đâu có nhìn đâu.”

Thẩm Tuyền hừ lạnh: “Tốt nhất là như vậy.”

Văn Trạch Lệ đứng dậy bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình, anh cúi đầu nhìn cô nói: “Nhìn cũng được gì đâu, bao giờ được sờ mới thích chứ.”

Nói một cách rất đường hoàng.

Thẩm Tuyền đỏ mặt bảo anh đi ra ngoài.

Văn Trạch Lệ bật cười, cầm đồ ngủ lên đi tắm. Tắm xong đi ra, con trai thì đang trương bụng nằm trên giường, Thẩm Tuyền nằm nghiêng bên cạnh ngắm nhìn bé con.

Văn Trạch Lê đi tới, cúi người hôn cô, sau đó ôm lấy Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nhường chỗ cho anh. Cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh và cảm nhận được hơi nóng từ lồng ngực anh.

Thẩm Tuyền kéo con trai lại gần hơn chút.

Văn Trạch Lê cứ nhìn cô, nhìn ngắm sự dịu dàng trên gương mặt cô, tuy rằng cô không cười nhưng vẫn có thể thấy được sự dịu dàng ấy, anh hôn lên cổ cô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chụp hình đi.”

Thẩm Tuyền: “Bây giờ á?”

“Ừ.”

Thẩm Tuyền do dự một chút rồi dựa sát lại gần bé con.

Văn Trạch Lệ dán sát tới, cầm điện thoại lên, chụp lại ảnh ba người.

Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn ống kính, nhìn thấy con trai mình bị lọt ra ngoài ống kính thì nói: “Anh đừng có lắc, lui qua đây một tí.”

Văn Trạch tặc lưỡi, ngoan ngoãn đẩy ống kính sang, thế này cả ba người đều lọt vào ống kính, tách một tiếng chụp một bức. Thẩm Tuyền dặn dò: “Không được chỉnh ảnh xoá con trai đi đâu đấy.”

Văn Trạch Lệ đang định làm vậy, anh sững lại: “Ừ.”

Thẩm Tuyền nói: “Anh gửi ảnh cho em đi.”

Văn Trạch Lệ chụp tổng cộng năm bức ảnh, anh gửi hết cho cô.

Gửi xong, anh ngồi dựa vào đầu giường, tay vắt lên vai Thẩm Tuyền, một tay khác cầm điện thoại nhấn vào nhóm weixin.

Văn Trạch Lệ: [Làm thế nào để chỉnh ảnh vậy?]

Chu Dương: [Cậu cần chỉnh ảnh làm gì?]

Hứa Điện: [?]

Văn Trạch Lệ: [Tôi muốn xóa con trai tôi đi.]

Chu Dương: […]

Cố Trình: […]

Hứa Điện: […]

Tiêu Nhiên: [Tôi cap màn hình rồi đấy nhá.]

Văn Trạch Tân: [Em cap màn hình cuộc trò chuyện rồi đấy.]

Nhiếp Tư: [Anh có con trai rồi mà anh còn đòi xoá thằng bé đi á?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.