“Chúng em rất mừng khi thấy cô về nhà, thưa cô, cô tha lỗi vì em dám cả gan phát ngôn thế.” Cô hầu nhỏ thay thế Annie đang treo vào tủ chiếc váy muslin ban ngày Fleur vừa thay ra. Cô ta đột nhiên thì thầm, “Như Ted Jackson đã nói, cô không thể nào phạm những tội ấy nếu tự nguyện quay về như vậy. Không phải tất cả chúng em đều nghĩ cô có tội đâu, thưa cô.”
Fleur bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. “Cảm ơn Mollie. Cô thật tử tế khi nói vậy.”
Giọng Mollie hạ thấp và thậm chí trở nên bí mật hơn, dù cánh cửa phòng thay đồ của Fleur đã đóng chặt và chắc không có gia nhân nào lảng vảng gần đó. “Và nếu cô hỏi em, thì em xin nói rằng Hobson đáng bị như thế. Em chưa bao giờ ưa nổi anh ta. Anh ta lúc nào cũng tưởng mình là món quà mà Chúa dành cho phụ nữ.”
Hobson từng là gã đàn ông khá dễ coi. Còn Mollie không thể coi là một cô gái xinh đẹp, dù có phóng đại trí tưởng tượng đến mấy. Fleur đoán cô hầu đã từng bị anh ta hắt hủi.
“Anh ta chỉ biết có đòi hỏi thôi,” Mollie nói, xác nhận sự nghi ngờ của cô. “Nhưng em không bao giờ nghe những lời đường mật của anh ta, thưa cô, dù anh ta đã nhiều lần thử làm thế với em.”
“Thật sao?” Sau khi công tước Ridgeway rời đi, Fleur đã hỏi các gia nhân và lại có hai giờ thất vọng. Cô mệt mỏi, và ước sao mình đừng nói gì với anh. Bằng tầm này anh sẽ đang trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-ngoc-an-minh/3248376/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.