Fleur thức giấc với một nguồn năng lượng mới và đầy hy vọng sau một đêm ngon giấc. Mưa đã tạnh, song mặt trời vẫn chìm khuất trong mây. Cô chợt nhớ đến chuyến viếng thăm tối hôm qua và mỉm cười khi biết mình vẫn còn bè bạn.
Nhưng hẳn là còn rất ít thời gian, cô tự nhắc mình khi xuống dưới nhà ăn bữa điểm tâm sớm. Matthew sẽ về nhà bất cứ lúc nào. Hẳn hắn đoán được cô sẽ quay về Heron chứ không đi London. Hay hắn sẽ đi London nhỉ? Biết đâu hắn cho rằng cô đã bỏ trốn lần nữa với hy vọng không bao giờ bị tìm ra? Trong trường hợp đó London là điểm đến hiển nhiên. Có lẽ hắn sẽ lùng tìm cô ở đó.
Tất nhiên trừ phi hắn khôn ngoan ghé vào trạm xe để điều tra xem cô đã mua vé đi đâu.
Annie đã đi. Đó là điều bất lợi. Có hàng loạt câu hỏi liên quan đến số nữ trang mà cô muốn hỏi cô hầu cũ của mình. Nhưng chẳng còn thời gian để ủ ê hay tiếc nuối.
“Ông Chapman,” cô hỏi ông quản gia tại bàn ăn, “Hobson được chôn cất ở đâu vậy?” Cô đỏ mặt khi buộc phải nói thẳng vào đề tài ắt sẽ khiến dãy nhà của gia nhân dậy tiếng xì xào bàn tán.
“Tôi quả thật không biết, cô Isabella,” ông ta đáp.
“Vậy ông hãy đưa người nào biết đến gặp tôi.”
“Tôi không chắc là có người biết đâu.”
Chapman chưa bao giờ là người lắm chuyện, hay ngồi lê đôi mách.
“Phải có ai đưa anh ta tới đó chứ. Và có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-ngoc-an-minh/3248375/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.