EDITOR: ALISIA BETA: DÂU - o0o- 101 Snape nói với Harry – người đã chết, chúng ta chỉ có thể dùng mạng sống của mình để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra, ngoài ra không thể làm gì khác. Cho nên, Harry chỉ có thể thắng cuộc chiến này chứ không thể thua. Vì những người đã chết. "Giáo sư... thầy sẽ luôn bên cạnh em chứ?" Harry ngẹn ngào, thật cẩn thận hỏi. Snape chỉ thấy Harry lúc ấy đang nhìn y chăm chú, lúc đó chỉ nói: "Ta cũng sẽ phải đi." Thiếu niên im lặng thật lâu, sau đó chỉ có thể cười nhạt. "Dù vậy, em cũng không để ý đâu." Ít nhất, hiện tại, anh ở bên em, như vậy là đủ rồi. 102 Ngày hôm đó, hiểu theo một ý nghĩa nào đó, Harry mất Sirius, nhưng lại có được Snape. Harry hôn lên môi Snape, nó thậm chí không phải là một nụ hôn, nó giống như vết cắn của một con thú hoang, Harry nhanh chóng nếm được vị gỉ sắt. Qua đêm đó, Harry mới biết Snape không lạnh như cậu nghĩ, cơ thể của người đàn ông đó ấm hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, và bên dưới làn da nhợt nhạt đó ẩn giấu một sức mạnh vô cùng cường đại.. Trong đêm tối tịch mịch này, hai tâm hồn cô độc thoáng chốc gặp nhau. Buổi tối hôm đó, bọn họ đã làm cả đêm, đến mức ngày hôm sau Harry phát sốt trên giường. Một đêm, không liên quan đến tình yêu, chỉ là xúc động, giống như nụ hôn bất ngờ trước kia. Có lẽ Harry thực sự chỉ... cần ai đó để dựa vào. Gánh nặng ngày càng nặng, người có thể làm chỗ dựa ngày càng ít đi. Mặc dù Snape luôn cười nhạo cách duy trì mối quan hệ mong manh của cả hai, nhóc con này quá ấu trĩ và non nớt, nhưng có lẽ đây thực sự là cách duy nhất để Harry cảm thấy được an ủi.. Edit: chú chó lớn vừa mất thì tiểu Har cũng bị 'ăn'. Hic...giáo sư thầy chiếm được món hời lớn rồi. 103 Bốn năm sau. Snape nhìn cậu bé đang nằm trên giường, ánh mắt phức tạp. Có một số việc nên được giải quyết, chẳng hạn như mối quan hệ phức tạp với Harry. Y chỉ có thể tự nhủ với bản thân mọi thứ bây giờ chỉ là tai nạn, nó sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của y.. Harry chủ động tìm tới, y chỉ đang an ủi nó. Tất cả những gì y đang làm là vì lợi ích của Harry. Trong chiến tranh y ở bên cạnh Harry là để cậu có thể tiếp tục sống, bây giờ đã là thời kỳ hòa bình, không có lý do gì để Harry tiếp tục ở bên cạnh y nữa. Snape bắt đầu động não, đôi mắt trở nên lạnh lẽo và trống rỗng, cố gắng kiềm chế ý muốn nghĩ về những việc xúc động này một lần nữa. Ôi, Merlin chết tiệt! Y vậy mà va phải con trai của Lily! Snape cho rằng y có thể rạch ròi với Harry, điều này thật dễ dàng, chẳng có gì khó khăn. Được rồi, Snape thừa nhận y không có cách nào giải quyết mối quan hệ rối như tơ vò này. 104 Khi Harry thức dậy đã là sắp chạng vạng hôm sau. Căn phòng nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng ban ngày, hiếm khi tràn ngập ánh sáng mặt trời, Harry dùng tay che mắt. Sau chiến tranh, Harry hiếm khi có một giấc ngủ ngon, cậu hình như thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, không giống như ngày thường. Harry hoài niệm cảm giác này, dường như quay về Hogwarts, không có chiến tranh hay chết chóc, có một nơi làm cậu an tâm. "Mấy giờ rồi?" Không đeo kính, Harry chỉ có thể mơ hồ thấy giáo sư vẫn ngồi đọc sách. "Ngài Potter, ta không chắc ngài có ý niệm về thời gian, lập tức đi rửa mặt." "Nhưng, kính của em..." "Đầu giường có cận thị linh." Harry cười rạng rỡ, chính cậu cũng không nhớ nổi, đã bao lâu rồi không có ai vì cậu mà hàng tuần nấu cận thị linh nữa. Cậu bé vô cùng vui vẻ đi vào nhà vệ sinh. Người đàn ông bị bỏ lại ngồi đó xoắn xuýt tự nhủ: "Rõ ràng đã trải qua chiến tranh, sao có thể còn ngốc nghếch như vậy được" Khi Harry đến phòng khách, vị giáo sư nào đó đang đọc tờ báo mà cú gửi đến. Mặt Harry cứng lại, cậu không ngạc nhiên về những gì Snape đã nhìn thấy... đánh giá không khách quan cho lắm. 105 Chàng trai ngồi bên cạnh Snape cười toe toét, hai người ngồi trên cùng một chiếc ghế sô pha, hơi chật chội, nhưng cũng rất thân mật. Harry vòng tay qua eo Snape, cậu dựa vào một bên vai Snape, một cách tự nhiên, giống như thân mật năm đó Snape sững sốt một lúc, sau đó hơi lảo đảo thân thể "Potter, ngồi lại ngay ngắn." Vẻ mặt của cậu bé cứng đờ trong chốc lát, lúng túng thoáng qua. Từ chối không một dấu vết, nhưng cả hai đều trong lòng rõ ràng. Harry tỏ vẻ không sao cả và mỉm cười, đứng lên một cách hào phóng "Em đi rót một ít nước." Có vẻ chưa đến mức... quá xấu hổ. 106 Harry sững sờ đứng trước tủ lạnh. Cẩn thận ngẫm lại, mới thấy cả hai đã xa cách nhau nhiều năm rồi. Cậu hiểu lầm giáo sư phản bội một năm, rời đi một năm, sau đó chiến tranh, hiện tại đã hơn nửa năm trôi qua... tính tính, bọn họ đã gần ba năm không ở cùng nhau. Hơn nữa, trong ba năm qua... Có rất nhiều thay đổi, Harry cảm thấy năm đó như cách bây giờ cả một thế hệ.. Đối với giáo sư, tất cả những điều này cùng lắm là một giấc mơ dài, những thăng trầm của cuộc đời, đối với Harry, mọi thứ đều là thật, cậu thực sự tham gia vào mọi mắt xích của quá trình. Những ngày tháng đau khổ ấy, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau đớn. Harry đột nhiên nghĩ mình thật nực cười, cậu lo lắng giáo sư chưa dứt được cảm tình với cậu nên luôn trốn tránh y. Bây giờ có vẻ như cậu đã suy nghĩ quá nhiều. Trừ mẹ ra, e rằng giáo sư sẽ không yêu ai. Nếu, Harry chỉ nghĩ là nếu, nếu cậu có thể quen giáo sư trước mẹ cậu, cậu có thể hy vọng giáo sư dành cho cậu nhiều hơn, một chút... tình yêu thương. Mà yêu thương đó không có liên quan gì đến Lily. 107 "Chúa Cứu Thế vẫn thích phô trương thanh danh của mình bất kể dịp nào." Snape đưa trang nhất của tờ báo cho Harry với vẻ mặt vô cảm. Tiêu đề của nhật báo tiên tri viét "Cứu Cứu Thế? Trường sinh linh giá" – Mấy chữ to lọt vào mắt của Harry, phía dưới là một giải thích dài dòng, kèm theo một loạt bằng chứng. "Theo một số người trong cuộc, cậu bé vàng có mối liên hệ linh hồn nhất định với kẻ thần bí kia. Cậu ta là một trong những Trường sinh linh giá do người kia tạo ra cách đây 18 năm. Cậu ấy có một phần linh hồn của người thần bí và nó có nguy cơ bị đồng hóa... Đã xảy ra một cuộc xung đột gay gắt với các Thần sáng khi cậu ấy được mời về làm việc, và một số Thần sáng đã bị thương nặng... Sắp tới, Bộ Pháp thuật sẽ tiến hành một cuộc tìm kiếm khẩn cấp vào tất cả các gia đình phù thủy.... " Harry cong môi, nhật báo tiên tri lúc nào cũng dối trá như vậy. "Nếu không xảy ra bất ngờ gì thì Bộ Pháp thuật sẽ tiến hành một cuộc tìm kiếm quy mô lớn." Snape mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm nghị. "Rời khỏi nước Anh?" Harry hơi nhướng mày. "Rời đi tương tự như tự ném mình vào bẫy." Giáo sư khinh thường nói, chỉ số thông minh của sư tử thật sự có thể đem vứt đi. "Việc của Slytherin là sử dụng bộ não. Ngài nên biết rằng dù sao thì hiệu trưởng và Hermione cũng chỉ là phe thiểu số." Rõ ràng là Harry không hề thấy có chút xíu lỗi lầm nào với câu trả lời thiếu đầu óc của mình. "Sẵn sàng đề phòng." Vị giáo sư lấy chai thuốc trên bàn ném cho Harry, cậu bé vui vẻ chấp nhận lòng tốt của người đàn ông, có vẻ như cậu không quan tâm đến bất kỳ rắc rối nào ở ngoài kia. "Cảm ơn Severus, em đi nấu đồ ăn, anh muốn ăn gì." Nhìn Harry vẻ mặt dửng dưng của Harry, Snape muốn bóp chết cậu.. Thằng nhóc này có biết quan tâm tới tính mạng của mình không? 108 "Cậu bé vàng của chúng ta, hiện tại không có ai bảo vệ ngươi, chú ý tới tính mạng nhỏ của ngươi." Snape trầm mặc nói, mỗi khi nhìn đến gương mặt tương tự Potter kia, y luôn là không nhịn được phun ra nọc độc. Mặt Harry ngay lập tức tái đi. "Đúng vậy, em biết, là lỗi của em." Snape không nghĩ tới Harry đối với mấy lời châm chọc này là có phản ứng mãnh liệt như vậy, lại chợt nhớ tới đêm qua Harry thức giấc như thế nào mà hơi hơi nhíu mày. Cậu bé ngốc nghếch kia cho rằng đó là lỗi của mình. "Bọn họ là bảo vệ chúa cứu thế chứ không phải là Harry Potter." Snape nói một cách khô khan "Ít nhất thì kết cục có vẻ không tệ lắm." Ngoại trừ việc Slytherin suy sụp, mọi thứ đã quá hoàn mỹ. "Ngươi đã hoàn thành sứ mệnh của mình mặc dù chúng ta cũng trả giá." Harry mỉm cười, sau đó ôm nhẹ Snape "Còn may, ít nhất còn có anh ở cạnh em." Lần này, Snape không đẩy Harry ra. Người đàn ông thở dài, chỉ là một cái ôm thôi, có lẽ y không nên trách móc nặng nề như thế. 109 Cánh tay Snape cứng ngắc ôm lại, nhưng ngón tay mảnh khảnh vô tình nhẹ nhàng, vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cậu bé, như thể động tác này đã ăn sâu vào trong máu. Harry luôn biết cái ôm của Snape ấm hơn vẻ bề ngoài của y rất nhiều. Hương thơm của cây cỏ thoang thoảng toát ra khiến cậu yên tâm. Harry đã từng thích dựa vào Snape như vậy, cậu vẫn luôn cho rằng đây là cách quan tâm đặc biệt duy nhất mà thế giới phù thủy lạnh lẽo này cho cậu. Cho đến khi Snape giết chết Dumbledore. Cậu luôn cảm thấy, Merlin đã cho cậu hậu ái nhiều lắm. Vài vị khách không mời mà đến đã làm gián đoạn sự ấm áp này. 110 "Ồ, Severus, tôi xin lỗi, rõ ràng là tôi đến không đúng lúc." Hai người đàn ông tóc bạch kim bước ra khỏi lò sưởi, chắc chắn là gia chủ và người thừa kế của tầng lớp quý tộc nào đó. "Hơn nữa, lò sưởi của anh thật sự cần được tẩy rửa." Lucius cười tao nhã, không quên ho khan, giống như không kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. So với Lucius bình tĩnh, Draco vẫn duy trì vẻ mặt hoảng hốt, tất nhiên kỹ năng của hắn chưa đủ. "Draco, vui lòng chú ý ngươi là một Slytherin. không cần ở địa bàn của ta hoá trang thành sư tử không đầu không đuôi." "Dạ, cha đỡ đầu" Một sư tử không đầu không đuôi một bên cảm thấy câm lặng, chính là đang ở trong ngực ai đó thì bị bắt tại trận, vị Chúa Cứu Thế đối với việc này giận dỗi thật sự. HẾT CHƯƠNG 11
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]