“Ồ! Giáo sư Snape! Anh đến sớm hơn tôi nghĩ đấy! Anh có mang theo cháu họ của mình, cô Laura Snape không vậy?” Cụ vừa nói vừa quay lại vừa nhìn về phía Laura và giáo sư Snape.
Cụ Dumbledore ốm, cao, rất già, với mái tóc và bộ râu bạc trắng dài đến thắt lưng. Gương mặt hằn lên những nếp nhăn và đôi mắt xanh lơ của cụ sáng rỡ và lấp lánh phía sau cặp kính có hình dạng nửa vành trăng. Mũi cụ thì vừa dài vừa khoằm như thể cụ đã từng bị gãy mũi ít nhất hai lần.
Cụ đứng trong căn phòng hiệu trưởng trường Hogwarts, đó là một căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh buồn cười. Một mớ dụng cụ bằng bạc lạ lùng xếp trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nho nhỏ. Mấy bức tường treo đầy chân dung các hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh.
Có một cái bàn giấy khổng lồ, chân có vuốt. Đằng sau cái bàn giấy ấy là một cái kệ, và trên cái kệ ấy là một cái nón phù thủy te tua sờn nát. Laura tất nhiên biết đó là chiếc nón phân loại, chiếc nón có chứa một ít não của các nhà sáng lập trường Hogwarts: Godric Gryffindor, Salazar Slytherin, Rowena Ravenclaw và Helga Hufflepuff.
Đằng sau cánh cửa căn phòng có một nhành cây vàng, và đậu trên nhành cây đó là một con chim phượng hoàng có bộ lông vàng tía tuyệt đẹp.
Cụ Dumbledore hứng thú nhìn Laura và khẽ lẩm bẩm một câu mà chỉ cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-the-girl-who-lived/3243485/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.