Chương trước
Chương sau
Laura ở biệt thự nhà Malfoy gần một tháng để dưỡng bệnh, ngày cô dời giường cũng là ngày cô phải dời biệt thự Malfoy.

Dù sao Laura vì đang trong trường hợp bị nguy hiểm và khẩn cấp - bị bạo động mới phải ở nhờ biệt thự của nhà Malfoy.

Song biệt thự nhà Malfoy không phải nhà của cô, do đó, sớm muộn gì Laura cũng phải tạm biệt gia đình nhà Malfoy để trở về căn nhà giáo sư Snape mua dùng trong các kì nghỉ của giáo viên khi không phải đến trường Hogwarts làm việc.

Biết việc Laura phải trở về đã khiến bà Narcissa vô cùng buồn, thậm chí còn khiến bà suýt khóc. Tuy trong truyện phu nhân Malfoy là một người phụ nữ rất đáng ghét nhưng đối với những người bà coi là người nhà thì lại hết sức quan tâm và yêu quý.

Narcissa nhìn Laura bằng đôi mắt đỏ hoe, dịu dàng nói:

“Bảo bối, nếu như con muốn, con có thể quay lại đây bất cứ khi nào! Chúng ta sẽ luôn chào đón con.”

“Vâng, con cám ơn.” Laura ngoan ngoãn nói. Khoảng thời gian ở đây dưỡng bệnh, bà Narcissa đối xử với cô vô cùng tốt, chẳng khác nào bà đối xử với con của chính mình cả!

“ Khi con dùng bột Floo thì hãy nhớ nắm chặt tay của giáo sư Snape nhé! Cẩn thận để chắc chắn con sẽ vào đúng vỉ lò. Ôi Merlin! Ta không muốn con bị lạc chút nào! Lúc ấy thì con phải xoay sở ra sao?!” Narcissa lo lắng nhắc nhở.

“Được rồi, chị Narcissa, nó là cháu tôi, tôi hoàn toàn có thể đảm bảo rằng nó sẽ không bị lạc!” Giáo sư Severus Snape dùng một giọng nhạt như nước nói với bà.

Sau đó Snape lấy một nhúm bột lấp lánh trong bát làm bằng sứ, bước tới đứng cạnh lò sưởi, quăng nhúm bột vào lửa.

Tiếng ầm ầm vang lên, ngọn lửa chuyển màu xanh ngọc bích, bốc cao gấp hai lần Laura. Bấy giờ giáo sư Snape mới dắt tay Laura vào lò sưởi, đọc rõ ràng tên địa điểm căn nhà.

Đây là lần đầu tiên Laura sử dụng bột Floo khi còn tỉnh táo. Cô có cảm giác như thể bị hút xuống một cái cống khổng lồ và mình thì bị quay tít như đang ngồi trong cái máy giặt – tiếng ầm ầm làm điếc cả tai.

Tuy nhiên Laura vẫn yên tâm nhắm mắt lại để tránh bồ hóng bay vào mắt, bởi bàn tay của Snape vẫn nắm chặt lấy tay của cô. Và cô hoàn toàn tin tưởng rằng cho dù có gì xảy ra thì thầy Snape vẫn sẵn sàng bảo vệ mình!

Mặc dù đã nắm chặt tay của giáo sư Snape, song lúc đi ra, bước chân của cô cũng không tránh khỏi xiêu vẹo một chút.

Laura khẽ mở đôi mắt, căn nhà quen thuộc mà cô đã ở suốt 6 năm hiện lên trước mắt. Hoàn toàn không có gì bị xê dịch kể từ khi cô bước ra khỏi căn phòng để tới thư viện Galieo, ngoại trừ việc căn nhà trở nên hơi bụi bặm.

Laura vừa phủi bụi dính trên chiếc áo choàng do sử dụng bột Floo vừa hỏi giáo sư Snape:

“Giáo sư Snape, lúc con bị bạo động ấy ạ, con nghĩ con đã làm hỏng vài thứ và bị vài người thấy, con lo rằng...”

“Bộ sẽ xử lý.” Snape ngắt lời bằng một câu cụt lủn.

“Vâng”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Năm học mới của trường Hogwarts sắp bắt đầu làm trong số lượng công việc của giáo sư Snape tăng lên một cách đáng kể và thời gian ông vắng mặt ở nhà ngày càng nhiều.

Bất chấp sự bận rộn cho năm học mới, giáo sư Snape vẫn lo lắng không yên và luôn quan tâm tới mọi hoạt động của Laura. Cho dù cô đã được bác sĩ tư của nhà Malfoy - ông Gusta đảm bảo một cách vô cùng chắc chắn về tình trạng sức khỏe của mình.

“Giáo sư Snape, ngài nên đi nghỉ ngơi đi. Con cảm thấy mình vô cùng khỏe mạnh, bác sĩ Gusta cũng đã đảm bảo rằng con có một sức khỏe như bình thường và con vẫn luôn uống ma dược của ngài đầy đủ. Ngài phải tin tưởng vào khả năng pha chế của mình chứ!”

“Ồ, ta nghĩ mình không có chút nào mệt mỏi cả.” Giáo sư Snape mắt không rời sách nhàn nhạt đáp lại.

“Vậy thưa giáo sư, vết thâm quầng ở dưới mắt ngài là gì thế ạ?”

“...”

Mặc dù không đồng tình với sự lo lắng quá mức của giáo sư Snape dành cho mình khiến ông quên đi việc chăm sóc sức khỏe bản thân, Laura cũng không thể phủ nhận rằng đôi lúc cô cảm thấy khá vui mừng và cảm thấy may mắn vì sự lo lắng của ông dành cho mình.

Phần vì cô cảm thấy hạnh phúc khi có được sự quan tâm của giáo sư Snape như tình thương của một người cha, mặc dù nó khá khó để phát hiện, phần còn lại là vì Severus Snape không yên tâm với sức khỏe của Laura, nên khác với những năm trước, ông để Laura ở nhà, ông đã đề nghị với hiệu trưởng của trường Hogwarts - cụ Albus Dumbledore cho phép mình mang theo Laura đến trường Hogwarts.

Và tất nhiên, để cụ Dumbledore đồng ý với đề định của mình, giáo sư Snape đã có phần hơi quá phóng đại bệnh tình của Laura với cụ “một xíu“.

Cho dù không phải là một fan hâm mộ cuồng nhiệt với cuốn tiểu thuyết “Harry Potter” nhưng Laura vẫn vô cùng hào hứng, thậm chí là hồi hộp khi biết mình sắp đến được với địa điểm chủ yếu và nổi bật trong “Harry Potter“.

Đối với một người bình thường có cuộc sống bình thường trong kiếp trước, cô chưa bao giờ thấy một điều phi khoa học, thậm chí là chưa bao giờ mơ mộng về những thứ kì diệu như rồng, yêu tinh, ma... kể cả trong giấc mơ của mình.

Tin mình sắp được đặt chân vào trường Hogwarts khiến cảm xúc của Laura trở nên lẫn lộn và cô hoàn toàn không thể phân biệt được mình đang cảm thấy vui sướng, hồi hộp hay sợ hãi nữa.

Nói cô sắp được đến Hogwarts đối với Laura chẳng khác nào nói với cô rằng cô sẽ thấy một cơn mưa cô-ca vậy.

(Liên Sương: Thực ra khi cô trở thành phù thủy rồi đừng nói là mưa cô-ca ngay cả lũ cô-ca cô cũng biến ra được. Phù thủy giỏi một xíu là làm được mà! Cô đừng sử dụng mấy thứ logic ở giới phù thủy. Riêng chữ phù thủy đã phi logic rồi :3)

Do đó, những buổi tối tiếp theo của Laura tưởng như trở nên dài vô tận, Laura chẳng thể chợp mắt một giây nào dù cô đã đếm đến con cừu thứ 49571 mỗi đêm. Song mỗi sáng thức dậy Laura vẫn tỉnh táo và chẳng có một con gấu trúc nào xuất hiện thay cô cả.

Cuối cùng ngày mà Laura mong chờ đã đến!!

Laura hớn hở nắm chặt tay giáo sư Snape đứng trước lò sưởi của căn nhà và nghe ông đọc một câu rõ ràng “Phòng hiệu trưởng trường Hogwarts“.

Hả? Tại sao lại là phòng hiệu trưởng? Không phải là văn phòng giáo sư Snape sao?! Vậy chẳng nhẽ tiếp theo Laura cô sẽ phải gặp nhân vật còn nguy hiểm hơn cả Voldemort - cụ Albus Dumbledore?!

Đối với tiểu thuyết “Harry Potter” nhân vật mà Laura đánh giá là nguy hiểm nhất không phải là kẻ mà mọi người đều kinh sợ, không ai dám gọi tên, chỉ dám gọi là “Kẻ-mà-cũng-biết-đó-là-ai” mà lại là cụ Albus Dumbledore. Cụ một khi nhận đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất, ngay cả chúa tể Voldmort cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng phía sau.

Lí do? Đơn giản thôi.

Thứ nhất, cụ có thể tàn nhẫn được với chính mình và cũng hoàn toàn có thể tàn nhẫn được với người khác (nạn nhân là em trai cô-Harry Potter; theo như trí nhớ của thầy Snape trong nguyên tác, cụ Dumbledore hoàn toàn đoán được và thậm chí là sắp xếp cho Harry chết dưới tay Voldemort).

Thứ hai, cụ có một trí tuệ siêu phàm, trước khi qua đời, cụ đã bố trí chu toàn cho cái chết của Kẻ-chớ-gọi-tên-ra, và thời khắc cụ qua đời cũng là thời khắc cái chết của Voldemort được định đoạt.

Nói trắng ra, hiệu trưởng Albus chính là hiện thân của hồ ly thành tinh, là ví dụ điển hình vả rực rỡ của “Gừng càng già càng cay”!

May mắn là cụ về phe của cô, bằng không chắc cô xuống mồ sớm vì bệnh tim mất!

Mang tâm trạng mờ mịt theo bước giáo sư Snape ra khỏi lò sưởi của phòng hiệu trưởng Hogwarts - nơi cụ Dumbledore thường ở.

Tuy nhiên, điều đầu tiên mà Laura thấy lại là lưng một cụ già mặc áo choàng dài quét đất có những hoa văn là họa tiết về mặt trăng và những vì sao chứ không phải là khuôn mặt! Do cụ đang nhìn ra ngoài cửa sổ và quay lưng với chiếc lò sưởi.

“Ồ! Giáo sư Snape! Anh đến sớm hơn tôi nghĩ đấy! Anh có mang theo cháu họ của mình, cô Laura Snape không vậy?” Cụ vừa nói vừa quay lại vừa nhìn về phía Laura và giáo sư Snape.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.