Chương trước
Chương sau
Thời gian lặng yên không một tiếng động dời đến cuối tháng mười một. Vào một buổi tối, Alexander đi đến phòng sinh hoạt chung Slytherin, đến cạnh Bellatrix, nhẹ giọng hỏi cô: "Bellatrix, anh có vài chuyện muốn nói với em, ra ngoài một chút được không?"
Bellatrix cảm thấy kinh ngạc vì hiếm khi Alexander có biểu cảm nghiêm túc như vậy, cô gật gật đầu, bỏ luận văn môn độc dược xuống, đi theo sau Alexander ra khỏi phòng sinh hoạt chung.
Đã gần đến giờ giới nghiêm, hành lang sớm đã trống rỗng không còn bóng dáng học sinh nào qua lại. Hai người một trước một sau đi theo cầu thang uốn lượn từ tầng thấp nhất cho đến tháp thiên văn cao nhất. Gió đêm rét lạnh, áo choàng Alexander bay phất phới, anh dường như không biết phải nói gì, trầm mặc đưa lưng về phía Bellatrix, nhìn Hồ Đen phía xa xa.
"Alex, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?" Chưa bao giờ thấy bộ dạng trầm mặc này của Alex, Bellatrix chủ động phá vỡ sự yên ắng.
Hít vào một hơi thật sâu, Alexander dường như đang hạ quyết tâm gì đó, cuối cùng cũng xoay lưng lại: "Bellatrix. Sau lễ Giáng sinh, anh phải trở về nhà. Học kỳ sau anh phải tiếp tục chương trình học ở Dumstrang, tham gia N.E.W.Ts cũng ở Đức. Bellatrix, anh muốn trở về."
Nhìn thấy sự chờ mong cùng cố chấp trong mắt Alexander, Bellatrix hiểu được, anh đây là muốn nghe sự lựa chọn của cô. Cô không tự giác lùi về sau một bước, đụng lưng vào bức tường lạnh như băng đá, càng làm nổi bật thêm ngọn lửa nóng rực trong mắt Alexander. Bellatrix vô lực cúi đầu, không biết phải đối mặt với sự chờ mong của anh như thế nào.
Ánh mắt Alexander tối đi, nhưng anh vẫn như cũ tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào ánh mắt đang trốn tránh của Bellatrix: "Bellatrix, anh biết. Thật ra em đã có người trong lòng, hắn ta mới chính là nguyên nhân khiến khoảng thời gian trước tâm trạng em trở nên bất ổn. Nhưng mà, anh cũng nhìn ra được sự giãy dụa thống khổ của em, anh không biết rõ lí do, nhưng anh biết em đã lựa chọn lãng quên hắn, em muốn cùng hắn nói lời tạm biệt. Vậy tại sao không thử tiếp nhận anh? Để anh có thể khiến em vui vẻ, giúp em một lần nữa bắt đầu rung động?"
"Alex. Chuyện đó đối với anh không công bằng."
"Không. Anh không cần công bằng. Anh chỉ muốn em... Có lẽ, anh cũng ngốc nghếch giống như em vậy, yêu phải người không thuộc về mình, nhưng anh không quan tâm. Anh sẽ không ép em lập tức quên đi hắn ta, anh nguyện ý chờ vết thương trong lòng em lành lại. Anh chỉ hi vọng em có thể dần dần tiếp nhận anh, yêu anh. Cho dù trong tim em vĩnh viễn luôn có vị trí của hắn, nhưng ít ra, em đã chịu nhìn thẳng vào anh một lần, cho anh quyền để khiến em hạnh phúc."
"... Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ đi các nước du lịch, em cũng đã lựa chọn rời đi, vậy vì sao không đi cùng anh? Anh sẽ dẫn em khám phá tất cả mọi điều bí ẩn, kì diệu của thế giới, anh mong có thể cùng em cùng nhau cố gắng vì thế giới phù thủy tốt đẹp sau này. Anh sẽ cho em cuộc sống có nhạc điệu bình yên mà em muốn, cho em sống một cách tùy ý, không phải lại tiếp tục gánh vác trên lưng những trách nhiệm nặng nề và đau khổ."
Gắt gao che mặt lại, nhưng cũng không ngăn được những giọt nước mắt theo kẽ ngón tay tràn ra, giọng nói Bellatrix yếu ớt: "Alex, làm ơn đừng ép em, anh cho em nghe những lời dụ hoặc rất tốt đẹp, nhưng mà em sợ, sợ em cuối cùng sẽ làm anh thất vọng."
Nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, dùng đầu ngón tay hơi lạnh phủ lên giọt nước mắt đang rơi xuống, tinh tế vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt Alexander nhuốm một chút bi thương: "Bellatrix. Đây là lần đầu tiên anh thấy em khóc, đây cũng là lần đầu tiên em ở trước mặt anh nức nở. Anh sẽ không ép em, anh chỉ muốn thấy em hạnh phúc. Sau khi N.E.W.Ts ở Đức kết thúc, anh sẽ về Anh đánh cược một lần. Lúc đó là thời điểm em làm xong lễ tốt nghiệp. Anh sẽ ở nhà của gia tộc ở Anh sửa soạn hành lí trong ba ngày..."
".... Nếu em nguyện ý đi theo anh, vậy trong ba ngày đó hãy đến chỗ anh, chúng ta về Đức đính hôn trước rồi cùng nhau đến Pháp du lịch. Chừng nào em hoàn toàn chấp nhận anh, chúng ta mới kết hôn, được không? Nếu trong ba ngày kia, em không đến, anh sẽ tự động hiểu lựa chọn của em, anh sẽ tự mình trở về Đức, nhưng vẫn sẽ chúc phúc cho em, chúc em tìm được hạnh phúc chân chính của đời mình. Bellatrix, ba ngày đó, anh sẽ không ngừng cầu nguyện với Merlin, cầu anh sẽ không rời khỏi Anh trong hối hận tột cùng."
...
Vài ngày sau, Alexander phải về Đức tham gia N.E.W.Ts. Sau khi tin tức này được truyền ra, toàn trường có rất nhiều học sinh, nhất là nữ sinh, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối và không nỡ. Alexander thì cười chào tạm biệt từng người một, anh đáp ứng về sau sẽ giữ liên lạc với mọi người.
Dưới lệnh của Lucius, Slytherin đã làm một bữa tiệc đưa tiễn cho anh, những chú rắn có cách biểu đạt sự không nỡ hàm súc và quý tộc hơn rất nhiều, nhưng vẫn có một vài nữ sinh không giấu được viền mắt đỏ hoe.
Cho đến khi tiệc đưa tiễn sắp tàn, Alexander cùng các học sinh Slytherin ôm chào tạm biệt. Trong đôi mắt xám xanh của Lucius, cũng toát ra một tia cảm xúc chân thật. Mặc dù lúc đầu, cậu kết bạn vì lợi ích, nhưng một năm dành nhiều thời gian bên nhau đã khiến cậu sinh ra tình cảm chân thành với Alexander, sự tiếc nuối cùng không nỡ vừa lóe lên trong mắt, cũng không phải là giả vờ.
Cuối cùng, Alexander đi đến trước mặt Bellatrix, chậm rãi ôm cô, nhẹ nhàng nói với cô: "Bellatrix. Anh chờ em." Trong tiếng ồn ào của mọi người, đôi môi ấm áp của anh, nhẹ nhàng xẹt qua đôi má của Bellatrix. Sau đó, anh nhấc lên hành lý, phất tay chào tạm biệt mọi người, bước lên xe ngựa bay chờ đã lâu của gia tộc Ludwig.
Đến kì nghỉ Giáng Sinh của năm bảy, Bellatrix lại không thể bình tĩnh mà vượt qua ngày nghỉ cuối cùng. Vừa về nhà không lâu, sau khi tiến đến hành lễ chào hỏi Phineas, lại thấy ông đang ôm một thái độ khác thường như có gì đó muốn nói lại thôi.
Cuối cùng Phineas thở dài: "Bellatrix. Ta không thể không nói, cô Walburga của ngươi thật sự đang không đủ sức gánh trách nhiệm của người cầm quyền gia tộc Black. Tầm nhìn của nó hạn hẹp, chỉ nhìn được đến cái lợi trước mắt, không hiểu được cách bày mưu tính kế rồi mới hành động."
Dừng một chút, Phineas làm biểu cảm thất vọng rồi nói tiếp: "Ngay cả ngươi cũng hiểu được, không nên thể hiện lập trường của bản thân quá sớm, mà cô Walburga của ngươi lại gấp vô cùng! Nó dường như rất sợ mọi người không nhìn thấy được sự trung thành của nó hay của gia tộc Black đối với Voldemort! Nó cũng không lo nghĩ thử xem nếu như Voldemort thất bại, gia tộc Black có còn đường lui hay không!"
"Ông cố, ông làm sao vậy? Cô đã nói gì?"
Lại thở dài, Phineas tiếc hận nhìn Bellatrix: "Nó mấy hôm trước thương lượng với Cygnus, định mấy hôm nữa chờ ngươi tốt nghiệp, sẽ bắt ngươi gia nhập trận doanh của Voldemort, làm tùy tùng của hắn. Nó cho rằng, ngươi vì chuyện từ hôn với gia tộc Lestrange mà khiến gia tộc Black nhận sỉ nhục, phải lấy lại thứ gì đó từ ngươi để bù lại. Nó còn cho rằng, gia nhập vào phe thuần huyết, vì thuần huyết mà chiến đấu, là chuyện rất đáng để kiêu ngạo."
Bellatrix cúi đầu, trong lòng không ngừng trào ra tiếng cười lạnh lẽo châm chọc. Thì ra, đây chính là tình thương của gia tộc Black! Là lấy giá trị lợi dụng đặt lên bàn cân để cân nhắc sự tồn tại của cô! Vì tranh thủ chiếm được lợi ích lớn hơn, không tiếc đem người khác ra làm vật hiến tế! Thì ra trong mắt Walburga, cô còn có thể tồn tại là bởi vì còn giá trị lợi dụng!
Thấy Bellatrix cúi đầu không nói gì, Phineas thở dài nói: "Bellatrix, nếu như có cơ hội, ngươi hãy rời đi đi, nếu gia tộc Black trong trận chiến này thật sự mất đi sự tồn tại, vậy có lẽ chỉ còn có thể dựa vào ngươi, trong tương lai cố gắng duy trì hậu đại."
Lẳng lặng gật đầu, Bellatrix biết, có lẽ, cô nên thật sự nghiêm túc xem xét lời đề nghị của Alex, không chỉ vì gia tộc Black, mà còn vì bản thân cô. Cô có lẽ nên lựa chọn rời đi cùng anh ấy, từ nay về sau, rời xa hết thảy phân tranh, triệt để cắt đứt ràng buộc giữa bản thân với Gunta. Từ nay, cô phải cố gắng mà học cách thử yêu Alex, cùng anh ấy đi khám phá thế giới bao la rộng lớn ngoài kia.
Vào ngày nghỉ cuối cùng này, không chỉ một mình Bellatrix, người vì con đường phía trước, phiền lòng. Walburga vì phòng ngừa gia tộc Zabini sẽ đổi ý giống như gia tộc Lestrange, cũng đã cố ý mời Lance Zabini đến dinh thự Black làm khách. Mục đích là bồi dưỡng tình cảm giữa Andromeda và cậu ta, để lễ đính hôn có thể thuận lợi tiến hành.
Nhưng bà không ngờ là, Andromeda lại liên thủ cùng Sirius, dùng hết mọi thủ đoạn trêu ghẹo, khiến cho Lance chật vật không chịu nổi. Lén bỏ mấy con sâu lông béo bở lên giường rồi bày ra tùm lum trò kỳ quái, tất cả đều trở thành chuyện cười mà Narcissa kể cho Bellatrix nghe mỗi khi rảnh rỗi, cô thì không biết nên khen Andromeda dũng cảm hay là trách cứ sự lỗ mãng của cô nàng.
Quả nhiên, đến ngày thứ ba, Lance cuối cùng phải xách hành lí khách khí nói lời từ biệt với Walburga. Cậu ta giả vờ nghe không hiểu ám chỉ của Walburga về việc đính hôn, chỉ luôn cười ha hả khen ngợi tiểu thư Andromeda vô cùng "hoạt bát" và "tinh nghịch".
Sau khi Lance rời đi, Walburga gọi ngay Andromeda vào thư phòng, tiếng mắng của Walburga dường như vang vọng khắp tòa dinh thự.
Andromeda cũng không chịu thua, cùng Walburga cãi nhau một trận ầm ĩ, cho đến khi Walburga nổi giận đùng đùng đưa ra tối hậu thư với Andromeda, nội dung là sang năm, sau khi tốt nghiệp phải nghe theo sắp xếp của gia tộc đi đính hôn, hoặc trực tiếp cút khỏi gia tộc, dinh thự mới được yên tĩnh trở lại.
Sirius vẫn luôn ở ngoài cửa nghe lén, sau khi thấy mẹ mình rời đi, cậu lập tức vọt vào thư phòng, nhìn Andromeda đã đỏ vành mắt. Ôm chầm lấy Sirius, Andromeda gượng cười hỏi cậu: "Sirius, nếu như có một ngày, chị thực sự phải rời khỏi gia tộc, em có thể trở nên mạnh mẽ, thay chị bảo vệ chị Cissy và chị Bellatrix được không?"
Sirius luống cuống tay chân vì cô nàng lau mấy hàng nước mắt đang chảy xuống: "Dromeda, chị thực sự phải đi sao? Hay là chị dẫn em theo được không? Dẫn cả chị Bellatrix và chị Cissy nữa, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây."
"Thằng bé ngốc!" Andromeda rốt cục nghẹn ngào ra tiếng: "Chúng ta mãi mãi không có khả năng ở bên nhau, chúng ta luôn phải đứng trên những mảnh đất khác nhau (?). Những ngày tháng trước tuy rất tốt đẹp, nhưng đều đã qua rồi, có rất nhiều điều vui vẻ, nhưng cũng không thể tiếp tục hi vọng mù quáng, chúng ta chỉ có thể lựa chọn con đường chính xác cho bản thân, và mãi mãi không được lùi bước trên con đường đó."
Nghe thấy Andromeda trước nay luôn luôn lạc quan đang ôm Sirius khóc khàn cả giọng, Bellatrix ở bên ngoài muốn đẩy cửa đi vào nhưng lại thôi, cô tựa người vào tường, yên lặng mà gặm nhắm lại câu nói của Andromeda: 'Chúng ta chỉ có thể lựa chọn con đường chính xác cho bản thân, và mãi mãi không được lùi bước trên con đường đó'.
Thì ra, mỗi người bọn họ, ai rồi cũng phải đối mặt với nhân sinh của mình, đưa ra những lựa chọn quan trọng có tính xoay chuyển, có thể sẽ vẽ lại bản đồ của cuộc đời mình.
...
Bùn ngủ. Có thể sẽ sai chính tả ở đâu đó, mấy bạn nhớ nhắc tui. Yêu yêu!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.