🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Well...... Thật là một cuộc đối thoại đầy cảm động, Potter."

Snape hùng hổ ném áo choàng đi qua, sắp đến trước mặt thì đi chậm lại, dùng một giọng điệu láu cá nói.

Hắn nhanh chóng cong môi nhìn Harry rồi thôi, châm chọc nói:

"Ở ngoài sân trường gây náo loạn, làm phiền hơn phân nửa học sinh trường này không an tâm dùng bữa được...... Đang làm gì đây?

"Snive --- Snape, chuyện này không liên quan đến mày!" Biểu cảm Sirius cực kỳ khó coi, trừng hắn.

"Giáo sư Snape, tụi con chỉ là ---"

"Ngậm miệng lại, Granger. Ta chỉ muốn nghe Potter giải thích." Snape híp mắt, lạnh lùng nói.

Dường như hắn đã hoàn toàn làm lơ ba người còn lại, mặt âm trầm từ trên cao nhìn xuống Harry.

"......"

"Harry ngập ngừng mím môi, căng da đầu nhìn ba người bên cạnh, rồi lại nhìn chính bản thân trước mặt, không nói ra một chữ.

Quần của Merlin! Cái chủ ý ngu ngốc của Black lại thành công? Chuyện này không có khả năng!

Nhìn thấy Potter bị cha đỡ đầu làm khó dễ, vốn dĩ bản thân nên cảm thấy vui sướng khi thấy người gặp họa mới đúng chứ!

Hiện tại làm sao bây giờ?

"A...... Ta hiểu rồi."

Nhìn thấy thần sắc Potter uể oải, vẫn bộ dáng không nói lời nào, Snape híp mắt, trong giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự nguy hiểm.

"Weasley, Granger, cố tình cản trở việc dùng bữa của các học sinh khác, đến lao động công ích chỗ thầy Filch một buổi đi."

Sắc mặt hai người lập tức trở nên đau khổ, ủ rũ cụp đuôi đáp ứng.

--- lần này không trừ điểm?

Harry buồn bực lại cổ quái liếc bản thân một cái.

Snape lại hiểu lầm ánh mắt này của cậu, có chút giận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Potter, trò đừng đồng tình với họ, lo bản thân trò cho tốt trước đi."

"Vừa hay hôm nay có một thùng dược liệu mới về, trong hôm nay ta muốn thấy thành phẩm được xử lý tốt, không tốt không hoàn thành. Hơn nữa nếu hỏng quá nhiều dược liệu...... Hậu quả chắc trò cũng không muốn biết đâu."

"Snape! Mày đây là nhân cơ hội trả thù Harry!" Sirius giận không nhịn được kêu lên.

"Tao chỉ đang sử dụng quyền lợi bình thường của một giáo sư." Snape vẫn là bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười.

Ánh mắt Harry nhìn về phía chính mình càng kì quái.

Trông Snape nói có vẻ nghiêm trọng, nhưng một ngày để xử lý đống dược liệu ấy là một thời gian rất bình thường. Chuyện này Black không rõ lắm, Ron và Hermione cũng không rõ lắm, nhưng thân là một giáo sư Độc dược thì cậu có thể không rõ sao?

"Mà mày, một người...... Ngoài trường học." Snape khinh bỉ nhìn Sirius, nói: "Không có quyền chỉ trích hành vi của tao."

"Black, hiện giờ mày không phải là nên thành thành thật thật ở St. Mungo dưỡng đầu óc mày sao?" Hắn khinh miệt cười nhạo.

"Tuy rằng tao không nghĩ rằng mày có." Snape vừa chế nhạo, vừa liếc nhìn Harry một cái.

"Snape, mày ---" Sirius tức giận muốn hét lên gì đó, rồi lại kiềm chế lại, quay đầu liếc Harry một cái, tựa như đang nghĩ đến gì đó.

Mặt hắn chuyển hướng sang Harry, nổ giận đùng đùng: "Harry! Con tỉnh lại đi! Nhìn xem! Loại người này có gì đáng để con thích!"

Hermione và Ron vừa nghe đã biết suất diễn sắp tới, một vàng lên tinh thần, mặt đầy không tán thành phụ họa: "Harry, cậu không thể nghe lời cha đỡ đầu của mình sao?"

Harry dựa theo yêu cầu, chỉ cúi đầu không nói một lời là được. Nhưng khi cậu nhìn thấy biểu cảm của bản thân lúc này, hồi chuông cảnh báo trong lòng lại vang lên, lập tức sửa lại ý tưởng ban đầu ---

"Đúng vậy, con sẽ nghe mọi người, con không thích thầy ấy nữa." Cậu buột miệng thốt ra.

"......???" Sirius, Hermione và Ron không kịp chuẩn bị sự cố này cả kinh, vẻ mặt ngây ngốc.

"......"

Trong nhất thời, những lời nói độc địa tràn ngập khắc nghiệt chuẩn bị phun ra với ba người kia chạy ngược về họng.

Hắn khó tin trừng Harry một cái rồi cười lạnh, những lời định nói giúp Harry ban đầu cũng chuyển thành lời phụ họa không kém ba người Gryffindor:

"Potter, Potter, điều này thật sự khiến ta nhẹ nhành thở ra một hơi."

"Thật đáng sợ, chỉ cần nghĩ đến việc một tên Potter thích ta, ta liền ăn ngủ không ngon." Snape ôm hai tay, dùng ngữ điệu cực kỳ khắc nghiệt châm chọc.

Sirius nhanh chóng nhìn về con đỡ đầu, hắn vốn đang vui mừng vì có khả năng Harry không thích tên Snivellus, hiện tại hắn lại bắt đầu lo lắng Harry có thể bị tổn thương bởi những lời nói vừa rồi.

Harry lại nhìn lén biểu cảm hiện tại của Snape, ánh mắt theo thứ tự đảo qua Sirius, Hermione và Ron, tiếng chuông cảnh báo trong lòng rốt cuộc cũng im lặng.

Cậu giả bộ mắt điếc tai ngơ xụ mặt, nhẹ nhàng thở ra, không phục thành bộ dáng lãnh đạm, nói: "Con đã không còn thích thầy ấy, nên mọi người hãy yên tâm."

--- cứ lừa bản thân cho qua chuyện trước, việc trả thù Black thì sau này cậu vẫn cơ hội.

...... nhìn bộ dạng của thằng nhóc Potter, Snape khó chịu nheo mắt lại, chuẩn bị trả lời một cách mỉa mai, đột nhiên hắn lại trở nên bình tĩnh.

...... Không phải hắn đã sớm biết ư.

Tại sao Potter lại lạnh nhạt với hắn như vậy, lần lượt chọc giận hắn hết mình, khiến cho mới quan hệ của họ tệ đến âm điểm, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn theo bản năng bảo vệ hắn.

Một mình Potter che giấu bí mật ấy, chịu đựng sự sợ hãi cùng giày vò sinh mệnh, còn muốn ra vẻ hờ hững để đối mặt với hắn.

Rõ ràng biết hắn có ý hòa hoãn, lại cố tình chọc giận hắn, khích hắn phản đối Potter là người trên cùng mặt trận.

Vừa rồi Black trách việc Potter thích hắn, Potter không nói một lời, hiện tại hắn vừa xuất hiện, Potter lại hoàn toàn phủ nhận.

"......" Mặt Snape tối sầm lại.

Potter hiểu rõ khả năng nhận thức của hắn không tốt.

Thiếu chút nữa Potter đã thực hiện được.

Hắn đề cao cảnh giác lâu như vậy, bây giờ thằng nhóc Potter ra chiêu, hắn sẽ chuẩn bị tốt để đáp trả.

Chẳng qua......

Harry Potter đứng trước với vẻ mặt vô cảm, dường như có một khí thế yên tĩnh muốn chống lại cả thế giới, sống lưng nhóc quật cường thẳng tắp, lạnh lùng nhìn bọn họ, chờ sự chi trích kế tiếp.

Snape nhấp môi.

Vậy sẽ thành bốn người nhắm vào Potter.

Đặc biệt người đang đứng đối diện lại là bạn thân nhất, cha đỡ đầu, cùng với......

Hơn nữa từ sắc mặt cũng không nhìn ra tâm trạng hiện tại của Potter.

Snape không thèm nghĩ nữa.

Trên mặt hắn vẫn là bộ dạng khắc nghiệt, chẳng hề để ý khoanh hai tay, nhưng miệng vốn yên lặng lại lên tiếng châm chọc:

"Potter, trò thích ai thì cũng không liên quan tới ta, bây giờ lập tức về sảnh!"

"Weasley, Granger, nếu các trò không muốn dùng bữa, vậy thì lao động công ích bây giờ bắt đầu, đi tìm Filch ."

"Hả! Tại sao chứ?!"

Ron lập tức đau khổ ôm mặt ai oán , nhưng ánh mắt cười như không cười của Snape vẫn không giảm.

Mãi đễn khi nhóc bị Hermione lôi đi, vào lâu đài rồi mới dám nhỏ giọng kháng nghị: "Tại sao Harry có thể ăn trưa?!"

"Đừng bất ngờ." Hermione lắc đầu, "Mấy bồ đâu có giống nhau đâu?"

"Tuy rằng hành vi hôm nay trả giá hơi đắt......" Hermione thở dài, kết luận: "Nhưng chắc nhiệm vụ được coi như hoàn thành rồi? Nhìn biểu cảm vừa rồi của giáo sư Snape đi ---"

Nửa câu sau cô nàng không dám nói ra.

--- như gà mẹ bảo vệ gà con.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Snape: ......? Ta muốn giúp trò, trò lại trở tay đâm ta một dao?

Harry:...... (Còn không kịp nói chuyện.)

Snape: Ồ, trò không cần phải nói, ta hiểu.

Harry: ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.