Trong bầu không khí ngọt ngào hai người đã vượt qua một đêm, sáng sớm hôm sau Snape và Harry đón chuyến tàu sớm, trên con tàu xình xịch chạy trên đường ray dài như vô tận bọn họ tiến đến mục đích của mình.
Bầu trời rất trong và xanh, vài gơn mây trắng bồng bềnh trôi, thỉnh thoảng vài cánh chim chao liệng về phía chân trời. Nơi đây không hề có cướng ngại vật, không hề có những kiến trúc cao tầng ngăn cản tầm mắt. Vùng quê có một bầu không khí tĩnh lặng mà an bình.
Xuống xe lửa, Snape cùng Harry bước chậm trên con đường mòn. Harry không ngừng quay đi quay lại không biết mình sẽ đi đâu, Snape chỉ cười nhẹ, tiếp tục đưa anh đi về phía khu rừng, đến tậm khi trên đầu bọn họ đã bao phủ một màu xanh hắn mới dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ.
Snape bước nhanh hơn, đưa Harry vào căn nhà gỗ.
Những vật dụng trong nhà hết sức đơn sơ, mặt trên tích một lớp bụi thật dày, hiển nhiên là lâu ngày chưa có ai đến đây hết!
“Severus, anh dẫn em đến đây làm gì?”
“Đây là nhà của Lupin.” Hắn mở miệng giải thích nghi vấn của anh, Snape hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, từ cửa sổ bên giường có thể thấy được một khoảng sân rất rộng lớn: “Đây là chỗ cậu ta ở trước khi qua đời!”
Giật mình một cái, thân hình Harry nhanh chóng cứng ngắc.
“Chú ấy…”
“Cậu ta đi gặp Black, đối với cậu ta mà nói đây có lẽ là điều tốt đẹp nhất!” Chiến tranh đã để lại trong con người ấy những vết thương quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-snarry-cho-doi-hanh-phuc/105283/chuong-10.html