Draco tỉnh, đúng mười lăm ngày sau ngày đó. Không chịu nổi ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt, vào một buổi sáng đẹp trời hắn rốt cuộc tỉnh lại. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đang cầm tay hắn ngủ say – Ron. Gương mặt bình thản, hắn giống như thiên sứ giáng trần trong ánh hào quang của mặt trời, cao quý khiến người ta không thể đụng chạm.
Hắn đã nằm mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, một giấc mơ đau khổ đến không thể chịu đựng. Tỉnh.
Nửa tháng nay, hắn đã nằm mơ thấy rất nhiều giấc mơ, những giấc mơ này có tên là ‘đã từng’. Sau đó hắn suy nghĩ rất nhiều, những giấc mơ của hắn cứ lặp đi lặp lại, từ tan vỡ đến điên cuồng, sau khi trải qua sự điên cuồng lại chuyển biến thành chết lặng, cuối cùng hoàn toàn chết lặng. Hắn đã tự hỏi rất nhiều, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say tất cả mọi chuyện giống như bầu trời sau cơn giông bão, sạch sẽ không một vết tích. Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, ngẫm lại cũng là bàn tay số phận mà thôi! Bây giờ, tận sâu trong đáy lòng hắn chỉ còn lại một người, một người duy nhất mà hắn yêu vô cùng sâu sắc.
Những thứ đã từng ràng buộc hắn trong quá khứ không còn nữa. Trước kia, đối với hắn, phải sống thực sử rất cực khổ. Thế nhưng bây giờ hắn đã tìm được một lí do để sống trên đời, hắn tìm được người quan trọng nhất với mình.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Draco phát hiện ra ánh mặt trời ấm áp đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-snarry-cho-doi-hanh-phuc/105282/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.