Chương trước
Chương sau
“Ái chà chà… ái chà chà…” Sau khi chấm dứt ngày nghỉ, Hogwarts lại đông vui nhộn nhịp hẳn lên. Khi Harry chạm mặt Sirius thì đối phương không ngừng vòng quanh cậu, miệng còn không ngừng phát ra từ cảm thán.
“Sao thế? Sirius?” Harry bị đối phương nhìn mất tự nhiên, cậu khó hiểu nhìn người đang đi vòng quanh mình hỏi.
“Tổng thể thấy cậu có cái gì đó không giống.” Sirius vỗ cằm nói.
“Không giống?” Harry chớp chớp đôi mắt xanh biếc, không hiểu nhìn đối phương.
Sirius nhìn cậu một lúc rồi mới giật mình nhận ra nói, “Đôi mắt, là đôi mắt không giống!” Anh búng tay một cái, “Thảo nào mình nói nhìn cậu có gì không giống, hóa ra là cái này.” Phải biết rằng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn đó nha.
“Đôi mắt của mình làm sao thế?” Harry không hiểu hỏi.
“Có nhiều sắc thái hơn trước.” Bên cạnh James cầm thư của Sirius từ nhà mang tới, “Trước kia nụ cười của cậu không lên tới đáy mắt, hiện tại nhìn qua, dường như cậu đã buông cái gì ra rồi.”
Harry ngẩn người, lập tức ấm áp nở nụ cười.
Ai nói bọn họ không có đầu óc chứ, bọn họ rõ ràng quan sát rất tốt kìa có được không? James và Sirius thật quan tâm tới cậu. Harry nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy mình hẳn là nên nói cho bọn họ biết nguyên nhân mình vui vẻ thế này.
“Mình và Severus đến với nhau.” Cậu tuyên bố.
“Rầm rầm!” Sirius lập tức đứng không vững, lảo đảo một cái lên người James, còn James cũng vì nghe thấy tin này làm rớt quyển sách trên tay, trực tiếp cùng anh lăn trên mặt đất.
“Ối, vì sao lại thế?” Sirius không rõ mà than vãn, “Vì sao lại là cậu ta chứ, vì sao chỉ sau một kỳ nghỉ thôi mà hai người các cậu đã thay đổi nhanh như vậy? Mình nói nè Harry, rốt cuộc tên kia tốt ở chỗ nào hả?”
“Đối với mình thì là tốt nhất.” Harry cười nói.
“Khụ khụ.” Hai sư tử bị sặc không ngừng ho, đối với bọn họ mà nói, không thể nào dùng từ “tốt nhất” lên một Snape được.
“Đừng thế chứ, chỉ là các cậu không phát hiện anh ấy tốt thôi.” Harry nở nụ cười vì phản ứng của hai người, “Sev không hề tệ như thế đâu.”
“Chúng mình tình nguyện chúng mình sẽ không bao giờ phát hiện.” James và Sirius nhìn nhau, nói như vậy.
Harry cười chuyển đề tài, “Ngày nghỉ Giáng sinh của các cậu thế nào?”
“Ài, không có Malfoy xuất hiện trong tiệc tùng, cậu không biết được biểu tình thất vọng của các cô nàng quý tộc đâu.” James giả vờ tiếc nuối nói, nhưng rõ ràng anh biết thoạt nhìn là đang tiếc nuối thực ra anh rất thích cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn biểu tình đám con gái đó kìa.
“Còn cậu thì sao?” Harry nhìn Sirius trợn trắng mắt với bạn tốt của mình hỏi.
“Mình… Nói sao nhỉ…” Sirius lộ ra biểu tình buồn rầu, “Bọn họ trở nên rất quái lạ.” Anh vốn muốn tìm một cơ hội nháo một trận với người trong nhà rồi đương nhiên tới gia đình James, nhưng ai biết anh lại không thể tìm thấy bất kỳ lsy do gì mà cãi nhau cùng bọn họ, thật sự là buồn chết anh.
Harry cười trộm trong lòng.
Regulus và người trong nhà đã thảo luận thành công rồi, cho dù Walburga vẫn khó chịu khi con trai mình vào Gryffindor nhưng cũng không suốt ngày mắng anh nữa. Mà gia chủ Black lại mở ra đặc quyền thư viện trong nhà, để Sirius đến nhìn khu sách cấm, cũng làm cho Sirius không tìm được lý do nổi giận. Sirius người này chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu cậu cứng rắn với anh thì anh có thể trả lại gấp nhiều lần, nhưng nếu cậu mềm nhẹ với anh thì anh cũng không tìm được lý do nào mà trở mặt cùng cậu cả.
Nếu người trong nhà mỗi ngày trưng bộ mặt thối thì anh còn có thể có lý do cãi với đối phương, nhưng nếu hờ hững với anh thì anh không thể nào tìm được lý do gì cả.
Theo Regulus nói, trong nhà chỉ có Bellatrix vẫn còn cãi nhau với anh như trước. Cô ta dường như chỉ vừa thấy được Sirius sẽ mắng mỏ không ngừng, hai người cứ thế cãi qua cãi lại. Dường như Sirius đều bùng nổ toàn bộ cảm giác nghẹn khuất của mình ở ngày nghỉ lên trên người Bellatrix. Gia tộc Black mỗi ngày vô cùng đông vui.
Học kỳ trước, Harry vì cảm thấy sớm hay muộn thì mình cũng trở về nên cũng không định giao tiếp quá sâu với người trong Slytherin nhưng từ khi quyết định ở lại cậu cũng bắt đầu thử đi tiếp xúc với họ.
Học kỳ trước toàn bộ những người không chú ý cũng có thể nói là ảnh hưởng sâu hơn.
Về phần Bellatrix kia, Harry chỉ có thể nói không có gì khác biệt với ấn tượng trong đời trước của mình, cho dù không có Voldemort nhưng cô ta vẫn kiên trì luận điệu máu trong còn căm thù Gryffidor. Mà cô ta vẫn điên cuồng tôn sùng như trước, khi mắng người thì vô cùng chói tai.
“Nói nè, sau tuần đầu tiên thì trận Quidditch cũng bắt đầu rồi.” James đột nhiên nói, “Harry à, chắc chắn cậu là Tầm thủ Slytherin sao?”
“Ừ.” Harry gật gật đầu, “Mình và Draco luân phiên thay nhau đấu.”
“Mình rất chờ mong.” James nói với Harry, “Mình sẽ không nhẹ nhàng đâu.”
“Mình cũng thế.”
Theo lý mà nói thì trận đấu Quidditch lúc này đây phải cực kỳ phấn khích một lần, chắc chắn Harry và James làm đối thủ ngang tầm sẽ xuất hết sức mạnh của mình, nhưng điều kiện trên hết là khi diễn ra trận đấu Quidditch sẽ không xuất hiện vấn đề gì hết kìa.
“Ôi Merlin ơi!” Harry nhìn bóng bay lung tung chung quanh, khẽ mắng một câu.
Vì sao mỗi lần cậu đấu lại không thể không tiến hành bình thường được chứ?
Harry rẽ một cái tránh thoát khỏi một Bludge định đập vào mình, nhíu mày thật sâu.
Severus ngồi trên khán đài mẫn cảm phát hiện không ổn, anh lập tức đứng lên nhìn chằm chằm vào Harry, hai tay nắm chặt.
Chết tiệt, sau khi nghe xong Draco nói mỗi lần đấu Quidditch thì Harry sẽ gặp vấn đề anh không nên đồng ý người kia tham gia trận đấu, anh nên nhốt người kia trong ký túc xá không cho ra ngoài mới đúng!
Giữa không trung, Harry linh hoạt trốn tránh những quả bóng đập tới mình, trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ Dobby lại tới cảnh cáo cậu không thể đến Hogwarts sao? Nhưng ở thế giới này cậu cũng không phải Kẻ Được Chọn nổi tiếng gì cả, cho dù có nguy hiểm thì Dobby cũng không thể đến cảnh cáo cậu được.
“Harry!” Draco đảm nhiệm Truy thủ trong trận đấu cũng trốn nhanh, “Toàn bộ bóng đều đang nổi điên.”
Toàn bộ?
Harry kinh ngạc nghe xong, ếm cho mình vài cái Protego rồi lẳng lặng nhìn bốn phía.
Toàn bộ bóng trên sân đều nổi điên, chúng không ngừng điên cuồng tấn công cầu thủ Quidditch hai đội.
Tấn công phạm vi lớn?
Harry nhíu mày.
Lại có một quả bóng đập tới cậu, trong mắt cậu hiện lên tia lạnh lùng, vươn tay đánh tới một thần chú.
Như cậu dự đoán, pháp thuật hắc ám rất có hiệu quả làm nổ quả bóng kia, như thế đồng thời bóng toàn sân cũng đều ngừng lại một chút.
Nhìn qua đúng là đã bị người ếm pháp thuật hắc ám rồi.
Có người trà trộn vào Hogwarts sao?
“James, bảo cầu thủ đội cậu, bay xuống.” Harry nói.
James gật gật đầu, năm thứ năm cậu đã trở thành đội trưởng đội Quidditch bên Gryffindor, cậu ếm lên cổ họng mình một thần chú tăng âm, ra lệnh cầu thủ đội mình bay xuống.
Mà bên Slytherin vì đội trưởng đương nhiệm bị người khác làm nổ vạc văng độc dược vào người vẫn còn đang nằm trong bệnh thất nên lần này đội Quidditch thiếu một Truy thủ, Lucius rời khỏi đội dự bị ra sân, mà còn vì Lucius là thủ tịch Nhà nên lần này anh đảm nhiệm đội trưởng tạm thời.
Dưới tình huống ngày càng hỗn loạn, Lucius rất quyết đoán ra lệnh bay xuống, Harry lại phá thêm một Bludger, bay theo mọi người xuống dưới.
Trên khán đài, Severus vọt ra bên cạnh đợi Harry bay xuống.
Mà đúng lúc này một sự cố xảy ra.
Quaffle chưa bị phá hủy vọt lại chỗ Lucius, nghe được tiếng kêu của mọi người Lucius quay đầu lại thì đã chậm rồi.
Harry nhanh chóng ếm ra một thần chú nhưng vì Harry cách anh quá xa, căn bản không kịp.
“Rầm!” Cho dù cách khoảng mười thước Anh thì tiếng xương gãy vụn do bóng đập vào vẫn lọt vào tai.
Thần chú Harry ếm tới đánh nát quả bóng ngay sau một giây tiếng vang kia vang lên, nhưng người bị bóng đập mạnh vào đã rớt khỏi chổi.
Thần chú trôi nổi không tiếng động đước ếm ra trong chớp mát, Harry điều chỉnh tốc độ chổi tối đa, cậu nhanh chóng lao xuống, tốc độ cực nhanh làm người ta không khỏi nghi ngờ thật ra người bị đập vào là cậu mới đúng.
“Draco!” Harry lao xuống bên cạnh Draco, nâng Draco rơi mạnh xuống.
“Hóa ra đây là cảm giác bị bóng đập vào,” Sắc mặt Draco càng tái nhợt hơn, “Xương của mình gãy rồi hả?”
Harry ếm một thần chú kiểm tra lên người Draco.
“Không.”
Draco nhướng mày nhìn Harry.
Harry giương khóe miệng, cười trên nỗi đau của người khác nói, “Xương cậu nát bét rồi.”
Draco cảm thấy mình có loại xúc động muốn đập chết Harry.
Đương nhiên cậu biết vì sao Harry vui vẻ như vậy, vì trước kia khi Harry phải mọc lại xương mình đã từng cười nhạo Harry, hiện tại xem ra Harry cười lại mình rồi.
“Draco à…”
“Draco cậu không sao chứ?” Vì quan hệ với Harry, gì thì gì James bọn họ quan hệ với Draco cũng tốt lên, thấy Draco bị bóng đập rơi xuống, đám người James liền chạy tới.
“Không chết được.” Draco uống Dược giảm đau mà Harry đưa tới miệng, dù sao cũng hơi lo lắng.
“Em thì sao?” Severus không biết khi nào đi tới bên cạnh Harry, lo lắng hỏi.
“Em không sao.” Harry nói, “Chúng ta không có nước thuốc mọc xương, phải đưa Draco đến bệnh thất thôi.”
Harry nói xong muốn dùng thần chú trôi nổi cho Draco đang nằm trên mặt đất nhưng Lucius lại giành trước.
Mặt Lucius tái nhợt dùng thần chú trôi nổi cho Draco, đưa cậu tới bệnh thất.
“Em cũng đi kiểm tra một chút.” Severus mạnh mẽ ra lệnh, không để cho Harry từ chối kéo cậu tới bệnh thất.
Tình hình hỗn loạn cũng đã ổn định xuống, Harry nhìn cụ Dumbledore không biết khi nào xuất hiện, lại nhìn trái Snitch đang bay trên không duy nhất không bị phá hủy, ngừng tấn công, nhíu mày.
Vì sao cậu lại có dự cảm, trận tấn công không hiểu ra sao này thật ra lại nhằm vào cụ Dumbledore chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.