“Đúng đó, con tu thành hình người lúc nào vậy, lâu như thế mới phát xuân lần đầu!”
Thật ra khi nghe nói trước đây mình không khoẻ là động dục thì Mộ hi đã thoát khỏi trạng thái đờ đẫn rồi, Mộ mở miệng, nói:
“Một trăm hai mươi tám năm trước.”
“Cái gì? Con biến thành hình người hơn một trăm năm mới phát xuân!” Ông ngoại khiếp sợ quay qua ôm vai Mộ Hi lắc lắc, “Xương cốt vẫn còn nhỏ như vậy!”
“… TAT” Mộ Hi không khỏi rơi lệ đầy mặt.
“Vợ của con đó, mau dẫn tới cho ngạch nhìn một cái.”
Mộ: …
“Anh ấy [1]…” Mộ Hi có chút khó xử.
[1] Ngôi thứ ba bên Trung phát âm giống nhau nên nghe phó phân biệt đang muốn nói đến “anh ấy” hay “cô ấy”.
“Sao! Lẽ nào du là nhân loại!” Ông ngoại tức giận đập quải trượng, “Mẹ nó, du muốn kéo thấp chỉ số thông minh một nhà ngạch sao!”
“…” Tuy rằng mấy trăm năm chưa gặp nhưng tốt xấu gì đây cũng là ông ngoại của mình. Mộ Hi lại là một yêu quái tốt truyền thống mỹ đức, nhanh chóng an ủi nói: “Anh ấy cũng là yêu quái!”
Mộ: … Hấp huyết biên bức yêu biểu thị áp lực như núi.
“À à.” Ông ngoại bình tĩnh một chuý, yêu quái vẫn tốt hơn là nhân loại, “Tài đâu?”
Mộ Hi cúi đầu di chuyển một chút, nhẹ nhàng nắm tay Mộ, nguyên bản hậm hực cũng quét sạch.
“…” Con mẹ nó, nhìn thế nay ngay cả hy vọng bị kéo thấp chỉ số thông minh cũng có! Nhất thời ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hap-huyet-quy-trong-ngan-tu/3035271/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.