Ta bừng tỉnh ngộ. 
  
Nhưng trong lòng vẫn còn chút bất an. 
  
Ta nói: 
  
“Hoắc Phất Quang, ta chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, trước đây còn làm đao phủ. Huynh thật sự muốn cưới ta sao?” 
  
Hoắc Phất Quang nhìn ta, mỉm cười đáp: 
  
“Thì có làm sao? Ta là võ tướng, có một thê tử biết dùng đao lớn, chẳng phải rất hợp lý sao?” 
  
Thái độ của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng lòng ta vẫn nặng trĩu như đè một tảng đá lớn. 
  
Bây giờ, thân phận của Hoắc Phất Quang không còn tầm thường. Hắn cần một thê tử đoan trang, có thể diện. 
  
Ta nghiêm túc nói: 
  
“Hoắc Phất Quang, hay là huynh suy nghĩ lại hôn sự của chúng ta đi? Đây không phải là làng Ngụy nữa, mà là kinh thành. Huynh giờ đã là quan to hiển quý. Phu nhân của những quan viên khác đều có thể giúp trượng phu quán xuyến nội vụ, quản lý điền sản, còn ta thì…” 
  
“A Thanh.” 
  
Hoắc Phất Quang bỗng ngắt lời ta. 
  
Hắn nghiêm túc nói: 
  
“Ta cưới là cưới thê tử, không phải cưới quản gia hay người hầu. Nàng mãi mãi không cần bận lòng vì những chuyện vặt vãnh đó.” 
  
Ta cúi đầu, khẽ nói: 
  
“Hoắc Phất Quang, huynh không cần lúc nào cũng nhường nhịn ta. Như vậy sẽ rất mệt mỏi.” 
  
“Đây không phải nhường nhịn, mà là bao dung. 
  
“Năm đó, ta bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-xuan-quang/3736632/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.