Ta nhìn nàng, cảm thấy rất kỳ lạ:
“Quân chúa là trưởng bối của Hoắc Phất Quang sao? Hay là thê tử của hắn?”
Quận chúa sững người:
“Không…”
Ta hỏi tiếp:
“Đã không phải, vậy lấy tư cách gì đến nhà Hoắc Phất Quang dạy bảo ta?”
Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa lập tức trở nên méo mó, nhưng nàng chẳng thể thốt nên lời.
Ta bình thản nhìn nàng ——
Thật nực cười, tài cãi nhau của ta được tam thẩm ở đầu làng chân truyền, mười quận chúa yểu điệu cũng chẳng phải đối thủ của ta.
Ta phất tay:
“Cô mau đi đi, ta còn phải lau đao.”
Quận chúa ngẩn người:
“Lau đao gì?”
“Quỷ đầu đao,” ta cố ý dọa nàng: “là đao dùng để c.h.é.m đầu.”
Sắc mặt quận chúa lập tức tái nhợt.
Nàng run rẩy đứng lên, buông một câu:
“Ngươi… thật là xúi quẩy!”
Rồi nàng vội vàng kéo theo nha hoàn chạy trốn, như thể chậm thêm một bước, đao của ta sẽ rơi xuống cổ nàng.
Ta lắc đầu, cất con d.a.o găm vào bọc hành lý.
Quận chúa này đúng là nhát gan.
……
Hôm sau, Hoắc Phất Quang vừa rời phủ lên triều, ta đã xách bọc hành lý, bước ra khỏi phủ Hoắc.
Những món trang sức châu báu hắn tặng, ta không mang theo bất kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-xuan-quang/3736631/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.