“Quân chúa là trưởng bối của Hoắc Phất Quang sao? Hay là thê tử của hắn?”
Quận chúa sững người:
“Không…”
Ta hỏi tiếp:
“Đã không phải, vậy lấy tư cách gì đến nhà Hoắc Phất Quang dạy bảo ta?”
Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa lập tức trở nên méo mó, nhưng nàng chẳng thể thốt nên lời.
Ta bình thản nhìn nàng ——
Thật nực cười, tài cãi nhau của ta được tam thẩm ở đầu làng chân truyền, mười quận chúa yểu điệu cũng chẳng phải đối thủ của ta.
Ta phất tay:
“Cô mau đi đi, ta còn phải lau đao.”
Quận chúa ngẩn người:
“Lau đao gì?”
“Quỷ đầu đao,” ta cố ý dọa nàng: “là đao dùng để c.h.é.m đầu.”
Sắc mặt quận chúa lập tức tái nhợt.
Nàng run rẩy đứng lên, buông một câu:
“Ngươi… thật là xúi quẩy!”
Rồi nàng vội vàng kéo theo nha hoàn chạy trốn, như thể chậm thêm một bước, đao của ta sẽ rơi xuống cổ nàng.
Ta lắc đầu, cất con d.a.o găm vào bọc hành lý.
Quận chúa này đúng là nhát gan.
……
Hôm sau, Hoắc Phất Quang vừa rời phủ lên triều, ta đã xách bọc hành lý, bước ra khỏi phủ Hoắc.
Những món trang sức châu báu hắn tặng, ta không mang theo bất kỳ thứ gì.
Ta chỉ cẩn thận đặt cây trâm ngọc khắc hình hoa hải đường mà hắn tặng ta vào đêm giao thừa vào bọc hành lý.
Ta đến đầu phố thuê một chiếc xe lừa, kỳ kèo một hồi lâu, cuối cùng cũng ép được giá xe từ ba phân bạc xuống hai phân.
Xe lừa chậm rãi lăn bánh, tiếng bánh xe “cót két” vang lên đều đặn, đưa ta về hướng làng Ngụy.
Ngồi trong xe, ta tính toán trong đầu tối nay sẽ nấu món gì.
Giờ đây ta đã có nhiều tiền, muốn ăn gì cũng được.
Nhưng lòng ta chẳng hề thấy vui, trái lại cứ trống rỗng lạ thường.
Ta hất mạnh đầu, muốn tự mình phấn chấn lên.
Nhưng đúng lúc ấy, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất nặng nề từ bên ngoài xe.
Ngay sau đó.
Xe lừa đột ngột dừng lại.
Ta bị chao đảo, suýt nữa ngã nhào trong thùng xe.
Đang lúc bối rối, ta bỗng nghe thấy giọng nói run rẩy của phu xe.
“Cô nương… Hình như chúng ta gặp cướp rồi.”
18
Ta sững người.
Đây là quan đạo mà. Thời buổi này đến cả cướp bóc cũng ngang nhiên như vậy sao?
Mang theo ba phần bối rối, bảy phần lo lắng, ta vén rèm lên nhìn.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi thấy rõ gương mặt “tên cướp,” những dây thần kinh đang căng cứng của ta lập tức thả lỏng.
Ta bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng trước mắt ——
Một nhóm kỵ binh thần sắc nghiêm nghị vây kín chiếc xe lừa. Người nam nhân dẫn đầu cưỡi trên con ngựa ô cao lớn, một tay nắm dây cương, dáng vẻ oai vệ hiên ngang.
Không ai khác chính là Hoắc Phất Quang.
Ta hỏi:
“Huynh chặn xe ta làm gì?”
Hoắc Phất Quang không trả lời, chỉ rũ mắt, ngược lại hỏi ta:
“A Thanh, nàng không cần ta nữa sao? Vì sao lại muốn rời đi?”
Ta trầm mặc một lát, cuối cùng nghiêm túc đáp:
“Huynh sắp thành thân rồi. Nếu ta còn ở lại trong phủ, chẳng phải sẽ quá vô duyên hay sao?”
Hoắc Phất Quang ngẩn người:
“Nàng biết rồi sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn trở nên kỳ lạ:
“Vậy mà nàng còn muốn đi? Nàng đi rồi, ta cưới ai?”
Lời này vừa dứt.
Ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Khoan đã… Hắn vừa nói gì?
Hắn muốn cưới ta?
“Không phải huynh định cưới quận chúa sao?”
Ta kinh ngạc hỏi lại.
Hoắc Phất Quang:
“Hả? Không có chuyện đó. Ai đồn nhảm thế?”
Ta và Hoắc Phất Quang nhìn nhau, cả hai đều ngớ người.
19
Một lúc sau, ta bước xuống xe, Hoắc Phất Quang cũng xuống ngựa.
Hai người đứng dưới tán cây, nghiêm túc suy nghĩ vì sao lại xảy ra chuyện hiểu lầm này.
Hoắc Phất Quang là người đầu tiên lên tiếng xin lỗi:
“Đây là lỗi của ta. Lúc ở làng Ngụy, ta nghèo túng đến cực điểm, lại còn bị tàn một chân, nên ta luôn xấu hổ không dám bày tỏ tâm ý với nàng. Sau này khi tân hoàng lên ngôi, ta đưa nàng về kinh thành, nhưng lại một lòng chỉ lo chuẩn bị hôn lễ, mong dành cho nàng một bất ngờ.”
Nói đến đây, hắn thở dài đầy phiền muộn:
“Chẳng trách người ta nói nam nhân không mở miệng thì sẽ không cưới được vợ. Suýt chút nữa, ngay cả thê tử của ta cũng bỏ đi rồi.”
Ta hỏi:
“Vậy lễ vật sính lễ là chuyện gì?”
“Đương nhiên là để tặng sư phụ của nàng.
“Sư phụ nàng mấy ngày nữa sẽ đến làm chủ hôn cho chúng ta.”
Thấy ta tròn mắt kinh ngạc, hắn ngẩn ra:
“Chứ nàng nghĩ là tặng cho ai? Quận chúa sao?”
Ta thành thật đáp:
“Hôm qua quận chúa đến tìm ta, bảo ta nên biết điều mà rời đi. Ta cứ tưởng huynh định cưới nàng, còn nàng thì đến để thông báo cho ta biết.”
“Với lại, trong lễ hội hoa đăng hôm đó, ta nghe loáng thoáng huynh nói rằng huynh chỉ thương hại ta, còn thích nàng ấy.”
Hoắc Phất Quang nhíu mày, hồi tưởng lại một lát, rồi thở dài một hơi thật dài.
“A Thanh, tính khí hấp tấp của nàng thật sự cần phải sửa đấy. Sao chỉ nghe nửa câu mà đã vội bỏ đi rồi?”
Ta sững sờ một lát, Hoắc Phất Quang lại chậm rãi mở miệng:
“Hôn sự giữa ta và A Thanh tuy diễn ra vội vã, lúc đầu ta không thích nàng, nàng cũng chỉ là thương hại ta. Nhưng lâu ngày, ta đã động lòng với nàng.
“Quận chúa, hôn ước giữa chúng ta chỉ là cha mẹ đặt ra, hơn nữa chúng ta đã hủy hôn rồi. Giờ đây, giữa ta và nàng chỉ là hai người xa lạ.”
Hoắc Phất Quang nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn ta một cái.
Hắn nói tiếp:
“Đó mới là toàn bộ lời ta nói với quận chúa hôm ấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]