Chương trước
Chương sau
Liễu Nghi Sinh chưa từng tiếp xúc qua loại chuyện như vậy, nhưng tâm tư của y bởi vì nghe được loại thanh âm kinh khủng này liền không tự chủ được, không hiểu tại sao lại trở nên run rẩy, mặc dù đối với chuyện hoan hảo là một chút khái niệm cũng không có, nhưng cái loại *** này chính là bản năng của con người, ngay cả một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, có lẽ khi nghe được đông cung sống cũng sẽ cảm thấy xấu hổ đi, huống chi là Liễu Nghi Sinh đã lên mười sáu rồi. Mười sáu tuổi, ở trong xã hội loài người đã là tuổi có thể làm chuyện đó.
Cho nên mặt của Liễu Nghi Sinh trở nên nóng bừng mà tim cũng nóng theo không kém, cảm giác nóng hô hô từ đáy lòng lẻn đến trên gò má, trên khuôn mặt trắng nõn trong suốt tràn đầy vẻ đỏ rực, càng thêm chọc cho Kỳ Thạc tâm viên ý mã.
“Tiểu Liễu Nhi cũng biết bọn họ đang làm cái gì sao?” Kỳ Thạc xấu xa thấy thân thể trong ngực không ngừng phát nhiệt, còn mềm nhũn mà dán lấy mình, biết đây là Tiểu Liễu Nhi cũng đã trưởng thành rồi, đối với chuyện nam nam có cảm tính thể nghiệm. Hắn thừa cơ để người ngồi lên giữa chân của mình, hai tay còn choàng qua thắt lưng của y, khẽ hôn vào bên tai y.
“Không, không biết, thật kỳ quái.” Liễu Nghi Sinh thấy Kỳ Thạc nói bên tai mình, cảm giác thổi khí nhè nhẹ khiến y có chút nhột lại có chút xấu hổ, trước đây cũng sẽ không như vậy nha? Hắn bị làm sao vậy, ngã bệnh sao?
“Tiểu Liễu Nhi còn nhớ rõ vào cái năm ngươi mười hai tuổi ấy, ngươi để xổng bọ cánh cứng thần của tế tự đại nhân, bị tế tự đại nhân phạt đứng, ta đã dạy ngươi cặp bọ cánh cứng kia đang làm cái gì chứ?” Kỳ Thạc thấy hai bên lỗ tai của y càng đỏ càng thêm đáng yêu, thập phần muốn ngặm lấy vành tai nho nhỏ nóng nóng kia vào trong miệng mút một chút, không biết sẽ là dạng tư vị gì đây.
“Giao phối sao?” Hiện tại Liễu Nghi Sinh không chỉ mặt nóng tim ngứa tai nóng, hình như toàn thân đều có dòng điện nhẹ nhàng trượt tới trượt lui, loại cảm giác này vừa kỳ quái lại có chút thoải mái, theo trực giác y không nên tiếp tục làm ổ trong lòng Kỳ Thạc nữa, nhưng lại không còn khí lực để dời thân thể qua một bên, chỉ có thể mặc cho hắn ôm mình như thế, lúc nói chuyện, môi sẽ lơ đãng cọ đến lỗ tai y, mang theo hơi thở nóng hổi thẳng tiến vào vành tai đang run rẩy.
“Không sai, thanh âm hiện tại mà Tiểu Liễu Nhi đang nghe, chính là âm hưởng sẽ phát ra khi người lớn ***, là chuyện sẽ làm trong lúc đó với người mình thích nha. Tiểu Liễu Nhi có thích ca hay không?”
“Thích a.” Vấn đề này không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Hắn và hai huynh đệ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ngoại trừ phụ thân của mình, bọn họ chính là người thân cận nhất, làm sao sẽ có đạo lý không thích cho được đây.
“Không phải là kiểu thích giữa bạn bè thân thiết, là kiểu thích mà ca muốn hôn ngươi, ôm ngươi, muốn cưới ngươi về nhà, *** như vậy với ngươi.”
“Ta không biết…” Liễu Nghi Sinh bị Kỳ Thạc khiến cho cả người đều không được bình thường, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập mị lực giống đực của Kỳ Thạc đã dán lên mặt mình khiến cho vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cọ cọ xong rồi cư nhiên còn vươn đầu lưỡi liếm lên khuôn mặt của y. Này, này cũng không phải chó con a, sao lại còn có thể liếm người nữa cơ chứ? Chỉ là bị Kỳ Thạc liếm như thế, tiếng *** kêu sát vách đều nghe thành mơ hồ, trong óc ong ong như có con ruồi bay quanh, ầm ĩ chịu không được.
Người quá quen thuộc lại làm ra khiêu khích xa lạ với y, hơn nữa còn ẩn chứa vô hạn ngọt ngào sủng ái, trong lòng Liễu Nghi Sinh ngọt ngào không chịu nổi, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng mình một chút cũng không ghét hành vi của hắn, y không biết loại tâm tình kỳ quái này có gọi là thích hay không, chỉ là khí tức, độ ấm trong ngực của Kỳ Thạc khiến y cảm thấy an tâm đến khó hiểu, dường như bị hắn làm ra loại động tác thân cận này cũng khiến bản thân cảm thấy rất vui sướng.
Tuy rằng trước đây Kỳ bá bá cứ hay nói giỡn, muốn để y gả cho con hắn, nhưng y cũng chưa từng chân chính nghĩ tới sau này sẽ kết thành bầu bạn ở cùng một chỗ với Kỳ Thạc, bây giờ bị hắn ôm, cảm thấy như thế cũng không chán ghét, như vậy không phải nói rõ y cũng là thích Kỳ Thạc sao?
“Bốn năm trước Tiểu Liễu Nhi còn cầu ca *** với ngươi nha, hiện tại đã muốn trở mặt rồi sao?” Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Thạc trêu trọc như thế, nhưng thiên phú ngựa đực dường như đã biến hắn thành một tay lão luyện trong tình trường, bên trên tinh tế liếm khuôn mặt trắng noãn phấn nộn, cái cổ, lỗ tai, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của của Liễu Nghi Sinh, mà tay của hắn cũng hạnh kiểm xấu đi cởi y kết (nút áo) ra, thăm dò vào trong y phục, chạm đến da thịt nóng bỏng không gì sánh được.
“Hmm… Thật kỳ quái… Không được, như vậy quá kỳ quái.” Liễu Nghi Sinh có chút né tránh, thân thể ngây ngô có bản năng truy đuổi và chống cự với khoái cảm, mâu thuẫn đến rối tinh rối mù. Nhưng sao mà Kỳ Thạc chịu để y né tránh cho được, bàn tay to vuốt ve thân thể trong lòng giữa mềm mại lại mang theo chút cứng rắn, là một cơ thể hoàn mỹ, khi dò xét đến sườn thắt lưng nhạy cảm liền đụng được đầu nhũ tinh xảo động lòng người.
Ngực của thiếu niên không thể so với bọn họ, cơ ngực phát triển đến mức cứng rắn như đá, mà lại như là có hấp lực, xúc cảm tốt đến mức làm cho người khác một khi vuốt ve sẽ không muốn buông ra.
“Kỳ Thạc, ngươi đang làm cái gì vậy nha, xoa ta thật là khó chịu…” Liễu Nghi Sinh tránh không được cũng trốn không ra, lần đầu y được thưởng thức loại tư vị vừa xa lạ vừa thẹn thùng này, trong lòng hơi hoảng sợ, dường như là sắp xảy ra chuyện không nên xảy ra, mà loại chuyện đó còn mang theo chút ngây ngô ngọt ngào, không tự chủ được lại không muốn phản kháng, chỉ là đang mong đợi nó đến, ngay cả giọng nói cũng là vừa mềm vừa xót.
“Là khó chịu hay là thoải mái? Đầu vú của Tiểu Liễu Nhi trở nên cứng rắn rồi nha…”
“Ưm… Ta… Ta cũng không biết…” Kỳ Thạc nhẫn nại xoa lên hai đầu nhũ tinh xảo, thẳng đến khi người trong lòng thở gấp cùng run rẩy liên tục, hai mắt nhắm chặt như là đang thưởng thức khoái cảm mà hắn mang đến cho y, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch, như là muốn hấp thêm được càng nhiều không khí hơn. Ngay cả hương vị khí tức mà thiếu niên trong ngực này thở ra đều ngọt ngào động lòng người như vậy, Kỳ Thạc chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, nhiệt lưu trong cơ thể vọt từ trên xuống dưới, cổ họng khô khan không gì sánh được, thật là muốn nếm thử đôi môi nhỏ nhắn tràn đầy hương vị ngọt ngào kia, nhất định bên trong sẽ ướt át không chịu nổi, vừa vặn đáp ứng nhu cầu khẩn cấp của hắn.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, thiếu niên long lanh giống như hoa xuân chưa từng được khai phá qua cực kỳ động lòng người, trong đầu Kỳ Thạc tất cả đều tràn ngập ***, đâu còn quản phụ thân giáo dục thế nào, cái gì mà sau khi thành thân mới có thể hôn môi Tiểu Liễu Nhi, lúc này hắn chỉ biết là nếu không hôn y hắn sẽ chết khô mất. Hắn không kịp đợi thiếu niên suy nghĩ cẩn thận tâm ý của mình, chỉ cần y không chán ghét, không phản cảm, không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản mình giữ lấy y.
“Tiểu Liễu Nhi, ca muốn hôn ngươi.” Đặt thân thể mềm mại đang từ từ nhắm hai mắt lại của Liễu Nghi Sinh xuống dưới thân, gần như là môi dán môi mà thì thầm, không đợi Liễu Nghi Sinh có phản ứng gì nữa, liền thấy mặt của Kỳ Thạc không ngừng phóng đại, dán lên y, Liễu Nghi Sinh sợ đến mức trừng lớn cặp mắt to, không biết đang xảy ra cái chuyện gì nữa.
“Nhắm mắt lại, tiểu ngu ngốc.” Cặp mắt phượng ướt át đen láy, hàm chứa thủy quang dịu dàng nhìn hắn, khiến hắn làm sao mà hôn xuống được đây?
“A.” Liễu Nghi Sinh nghe lời nhắm mắt, cuối cùng bốn cánh môi run rẩy mà giao nhau.
Môi của thiếu niên so với bánh hoa quế còn ngọt lành thơm mát hơn, Kỳ Thạc cực kỳ yêu thích tư vị này của y, dục vọng đã nhịn một đêm như dã thú cuộn trào mãnh liệt xông ra, gần như chỉ bằng bản năng liền đẩy khớp hàm của Liễu Nghi Sinh ra, đầu lưỡi lửa nóng quá phận mà hấp thu nước bọt trong miệng thiếu niên, nhiều lần mút lấy tất cả đầu lưỡi mềm mại của y, tựa như hết thảy trong miệng Liễu Nghi Sinh đều là thức ăn mỹ vị, mỗi một tấc đều xứng đáng được liếm lộng tinh tế.
“Hmm…” Liễu Nghi Sinh ngây ngô hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, y chỉ cảm thấy mình bị coi thành mỹ thực, ngay cả nước bọt cũng không được buông tha, môi cùng lưỡi của mình bị cắn vừa đau vừa ngứa, trong tim cứ như có hỏa diễm, nóng đến mức khiến y vừa khó chịu vừa ngọt ngào, phảng phất như tại chỗ môi hai người tiếp xúc hàm chứa một viên đường mật, hai người đều đang tìm kiếm viên đường mật này trong miệng đối phương, nhưng làm sao cũng thấy không đủ. Liễu Nghi Sinh đỏ mặt, cảm giác rõ ràng là mình có chút thẹn thùng, nhưng bởi vì người ôm chính mình là Kỳ Thạc đáng tin cậy nên không có ý tứ chống cự nào cả, chỉ là tùy ý tiếp thu, hai tay vô sự tự thông mà khoát lên cổ của Kỳ Thạc, như vậy hai người liền dán gần hơn càng thêm thoải mái hơn.
Thiếu niên nhu thuận giương cái miệng nhỏ nhắn để cho mình tùy ý hôn liếm, còn chủ động ôm hắn khiến Kỳ Thạc quả thực muốn thú tính lên. Nhưng thân thể vẫn chưa biến thân như là đang cảnh cáo hắn đừng làm quá phận, hơi bần thần một chút, đột nhiên hạ thân đau đến kỳ cục, hắn kinh hoảng mà nhảy dựng lên, đầu đầy mồ hôi, cuộn lại một bên cứ như con tôm, trong nháy mắt dục hỏa bị sự đau đớn dập tắt không còn thấy bóng dáng.
“Kỳ Thạc, ngươi xảy ra chuyện gì? Đừng làm ta sợ!” Đột nhiên lực đạo trên người tan thành mây khói, Kỳ Thạc lại ở một bên thống khổ mà đầu đầy mồ hôi. Liễu Nghi Sinh chấn kinh thanh tỉnh lại, sắc mặt sợ đến trắng bệch, cũng không quản chính mình quần áo xốc xếch, kéo cánh tay hắn qua giúp hắn bắt mạch.
“Ngươi khó chịu ở chỗ nào? Mạch tượng ngoại trừ có chút khí huyết quá vượng, cái khác cũng không có gì trở ngại nha, sao lại đau đến chảy mồ hôi như vậy.” Trong lòng Liễu Nghi Sinh lo lắng, lấy ra khăn tay giúp Kỳ Thạc lau mồ hôi.
Kỳ Thạc không nói được một lời, đưa lưng về phía y, trong lòng vừa giận vừa hận. Vào thời khắc mấu chốt cư nhiên lại phát sinh loại chuyện này, quả thực mất hết mặt mũi nhà Kỳ Lân mà! Đây chẳng lẽ là trừng phạt ông trời dành cho hắn do hắn muốn sớm ăn tươi Tiểu Liễu Nhi sao? Không phải chỉ là sớm hơn ba tháng thôi sao!
“Sao mà ngay cả nói cũng không thể nói vậy, Kỳ Thạc ngươi đừng làm ta sợ!” Liễu Nghi Sinh thấy Kỳ Thạc cũng không chịu đối mặt y, kinh hoảng nói.
“Không, không có việc gì.” Kỳ Thạc kiên trì xoay thân thể cứng đờ lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Liễu Nhi, trong lòng ấm áp nói: “Chờ Tiểu Liễu Nhi gả cho ca, ca cũng sẽ không mắc bệnh nữa.”
“Thật vậy chăng? Sao lại có quái bệnh mà sau khi thành thân mới có thể khá lên được nha.” Liễu Nghi Sinh chỉ lo quan tâm đến an nguy của Kỳ Thạc, không chú ý tới lời lẽ của hắn đang đùa giỡn mình.
“Hôm nay ta đã hỏi ngươi rất nhiều lần rồi, sao ngươi vẫn chưa chịu đáp ứng ta vậy nha.” Kỳ Thạc áo não gầm nhẹ, hạ thân đã chẳng còn đau bao nhiêu nữa, thế nhưng nếu như Tiểu Liễu Nhi không đáp ứng mình, nhất định nghiệt căn kia sẽ một lần so với một lần càng đau hơn, thậm chí có thể đau đến hỏng mất!
“A… Vậy ngươi chờ ta một chút, để ta về bàn bạc với phụ thân, chờ khi ta trưởng thành rồi, để phụ thân sang nhà Kỳ bá bá cầu hôn.” Mặt Liễu Nghi Sinh hơi nóng, y nghiêm túc suy nghĩ một chút, dù sao thì trưởng thành luôn phải thành thân, y không tưởng tượng được sẽ mỗi ngày ở cùng một chỗ với một giống đực khác trong thôn, cho nên Kỳ Thạc yêu thương y cưng chiều y hình như chính là lựa chọn tốt. Huống chi thành thân với Kỳ Thạc, cùng hắn làm cái loại chuyện khó xử này, hình như cũng không phải rất khiến cho người ta chán ghét. Còn mơ hồ có chút ngọt ngào, khả năng đây chính là cái mà hắn nói là thích đi.
“…” Kỳ Thạc thương cảm không nói gì mà ngừng lại, hóa ra Tiểu Liễu Nhi còn không biết mình không phải là Kỳ Lân đi, như vậy cần phải chờ đến lúc trưởng thành mới có thể lại nhắc tới chuyện thành thân này nha! Hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác ngủ, hạ thân đau thành như vậy, ngay cả ôm Tiểu Liễu Nhi ngủ cũng không thể rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.