Chương trước
Chương sau
< < Có thể nói là như vậy! > > AI từ tốn đáp với âm thanh điện tử vô cảm

“Vậy thì còn đợi gì nữa, cách gì nói mau đi?” Đăng Dương sốt ruột vặn hỏi

< < Chủ nhân, ngài còn nhớ những cuốn sách cũ mà ngài từng thu được bên trong di tích cổ tại dãy núi Bạch Long Vĩ không? > >

Đăng Dương ngờ ngợ gật đầu “Nhớ chứ, tất cả là mười mấy cuốn sách, nhưng bởi vì phải chừa ô để chứa mấy thanh Địa Nguyên Binh nên ta đã tiện tay vứt hết rồi, chỉ để lại 3 cuốn mà thôi. Hiện tại, bọn chúng vẫn còn nằm an ổn bên trong kho đồ hệ thống đây này”

Vừa nói, tâm ý của Đăng Dương hơi động, ba cuốn sách cũ kỹ liền xuất hiện trong tay hắn. Lần lược là Thiên Lý Dược Kinh, Vạn Thảo Lục và Thập Nhị Huyệt Chính Kinh.

“Ba cuốn sát cũ này thì có gì đặc biệt?” Đăng Dương khẽ lau nhẹ bụi bẩn dính trên ba cuốn sách cổ, khó hiểu hỏi

< < Chủ nhân ngài cũng thật là, nhiều lúc cực kỳ thông minh, nhiều khi lại ngu không tả nổi > >

Vừa nghe, Đăng Dương có chút trợn trắng mắt, quát khẽ “Cái tên phản chủ này, ngươi vừa mói nói ta ngu đó hả? Đừng có vòng vo nữa, nói đi, ba cuốn sách cổ này thì giúp ích gì cho ta đây, mặc dù cả ba đều là bí kinh độc môn về luyện dược nhưng ta lại không cách nào học được a!”

< < Lần này thì ngài nói đúng rồi đấy, nếu muốn học kiến thức bên ngoài hệ thống, ngài trước hết phải có kỹ năng Giám Định cái đã. Tựu như ba cuốn sách cổ về luyện dược này, cần phải vượt qua một lần giám định, ngài mới có thể hoàn mỹ tiếp thu như học tập các loại võ kỹ, công pháp > >

< < Nếu không, ngài vẫn có thể cố gắng học tập cũng được nhưng đó lại là học chay, cần phải có ngộ tính cực cao mới tiếp thu nổi hết ba cuốn kinh điển này. Trong khi đó, chỉ số Trí Tuệ của ngài hiện nay lại quá thấp, vì vậy ngài cũng không thể học tập luyện dược theo cách bình thường được. > >

“Nói vào trọng tâm đi, rốt cuộc ý của ngươi là thế nào, nói đi nói lại, vẫn là ta không cách nào học được luyện dược thuật” Đăng Dương xoa xoa huyệt thái dương, nói



< < Nói đến thế này mà ngài vẫn chưa nghĩ ra sao. Nếu ngài đã không học được, tại sao lại không mang ba cuốn sách cổ này đem bán đi. Tốt nhất là bán cho một vị Luyện Dược Sư nào đó, sau đó nhờ ông ta luyện chế độc dược cho ngài. Như thế mọi chuyện liền được thu xếp ổn thỏa cả rồi > >

“Ở há, chuyện đớn giản như thế này, tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Ôi AI, ta yêu ngươi chết mất, ngươi đúng là vị thần may mắn của ta mà! Ha ha ha!” Được AI thông não thành công, tâm trí Đăng Dương trong thoáng chốc trở nên sáng ngời, không nhịn được mà cất tiếng cười to.

--------*-*--------

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Đăng Dương đã rời khỏi Lôi phủ, dựa theo trí nhớ của mình mà đi thẳng một mạch đến Bách Dược Đường, cửa hàng buôn bán đan dược lớn nhất trấn Lạc Ngôn.

Nằm trên một con đường thuộc loại sầm uất nhất, nhộn nhịp nhất trấn Lạc Ngôn, Bách Dược Đường tuy gọi là cửa hàng đan dược lớn nhất trấn nhưng thật ra lại chỉ gói gọn trong một căn nhà hai tầng nho nhỏ, so với các kiến trúc bề thế như tòa nhà Võ Thần Điện thì kém xa một vạn tám ngàn dặm.

Bất quá, mặc dù chỉ nhỏ bé như thế nhưng không có bất kỳ võ giả nào, thậm chí là người có cảnh giới Võ Sư dám khinh thường hay đến nơi này làm loạn, bởi vì, đây cũng là nơi sinh sống của vị Luyện Dược Sư cao cấp duy nhất tại trấn Lạc Ngôn, ông nội của Phạm Liên Hoa, Phạm lão – Phạm Côn Bằng.

Bước qua hai cánh cửa gỗ mộc mạc, Đăng Dương nhẹ nhàn đi vào Bách Dược Đường và ngay tức khắc, hắn bị hương thơm của đan dược cũng như linh dược tại nơi đây làm cho kinh ngạc không thôi.

Khẽ đưa mắt quan sát một chút, Bách Dược Đường dù nhỏ nhưng lại mang trên mình lối kiến trúc cổ kính vô cùng độc đáo, tạo cho người khác cảm giác thành kính và không dám xúc phạm nơi này. Bên trong đại sảnh Bách Dược Đường được trung bày hàng loạt tủ kính, mỗi tủ kính lại chứa một loại linh dược trân quý khác nhau với giá thành cũng cực kỳ khác biệt. Linh dược rẻ nhất thì vài trăm đồng vina, mắc nhất cũng là đến năm sáu ngàn vina một gốc linh dược.

Ngoại trừ hàng loạt tủ kính ra, bên trong đại sảnh Bách Dược Đường còn có một cái quầy bán đan dược cực lớn, gần như chiếm trọn một phần ba diện tích đại sảnh. Mà đứng sau quầy là một hàng năm vị trung niên nam tử phụ trách giao dịch với những võ giả mua đan.

Quan sát toàn bộ khung cảnh bên trong Bách Dược Đường một vòng, Đăng Dương liền đi đến trước quần bán đan, khẽ nói với một vị nam tử áo đen đang nhàn rỗi

“Xin chào, làm phiên ngài một chút!”

Vị nam tử áo đen đang nhàn rỗi thấy Đăng Dương hỏi liền lập tức cười đáp

“Không phiền, tiểu huynh đệ, ngươi đây là muốn mua Võ Khí Đan sao? Chuẩn bị đi kiểm tra Võ Giả sơ cấp có phải không?”

Nghe vị nam tử áo đen nói vậy, Đăng Dương có chút dỡ khóc dỡ cười, xem ra vừa mới gặp mặt, hắn đã ngay lập tức bị vị nam tử áo đen này hiểu lầm thành một thiếu niên thường dân đang phấn đấu để trở thành võ giả rồi.

Bất đắc dĩ, Đăng Dương đem tấm thẻ thân phận võ giả của mình do Võ Thần Điện cung cấp đưa ra, cười nói

“Ngài hiểu lầm, ta cũng không phải đến để mua Võ Khí Đan mà là để bán dược điển?”

“Bán dược điển?” Vừa nghe Đăng Dương nói, nam tử áo đen liền giật mình.

Chỉ là với kinh nghiệm buôn bán đan dược lâu năm, hắn ta ngay lập tức khôi phục trở lại rồi nhận lấy tấm thẻ thân phận võ giả của Đăng Dương nhìn qua một lượt, sau đó đem trả lại, nói

“Thật không ngờ tiểu huynh đệ trẻ thế, nhưng đã là một Võ Giả sơ cấp rồi, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được a! Còn về việc bán dược điển, không biết huynh đệ có thể cho ta xem qua một chút được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.