Chương trước
Chương sau
Lôi phủ, Nội Đường Viện, giấu người trong bóng tối dưới một tán cây rậm rạp, Đăng Dương nheo mắt nhìn vào Lôi Gia Đường, nơi mà tộc trưởng Lôi gia – Lôi Các dùng để sinh sống cũng như tu luyện cùng bế quan.

Lúc này, ở trước đại môn Lôi Gia Đường, đang được canh gác bởi một đội mười mấy tên hộ vệ với người dẫn đầu là ba gã võ giả. Bên cạnh đó, các hướng đông, tây, nam, bắc của Lôi Gia Đường cũng có các tiểu đội hộ vệ liên tiếp tuần tra qua lại.

Chỉ cần có một chút động tỉnh không đúng nho nhỏ xuất hiện thì ngay lập tức, cả đám người liền ào ào bu lại kiểm tra, phải nói là cực kỳ sâm nghiêm, tựa chừng một con ruồi nhỏ cũng đừng hòng bay qua.

‘Canh gác cẩn mật như thế này, mình mà muốn âm thầm lẻn vào là cực kỳ bất khả thi. Phải làm thế nào đây?’ Đăng Dương nhíu mi, thầm nghĩ

Theo như lời Lôi Bân đã nói, Lôi Các sắp sửa chuẩn bị đột phá Võ Tướng, nếu hắn mà không tìm cách ngăn chặng kịp thời, để cho Lôi Các đột phá thành công thì việc trả thù Lôi gia của hắn sẽ khó càng thêm khó, nếu không muốn nói là không thể làm được.

Đến lúc đó, hắn ít nhất cũng phải mất vài năm điên cuồng tu luyện, đợi đến khi đột phá cảnh giới Võ Tướng thì mới có thể tiếp tục tính toán mối thù này với Lôi gia.

“Ai đang đứng ở đó thế?” Trong khi Đăng Dương đang chìm trong suy nghĩ, một tiểu đội hộ vệ đi tuần tra gần đó đã tinh mắt phát hiện ra bóng hình mờ ảo của hắn dưới gốc cây, liền cao giọng quát lớn.

Đột ngột bị gọi khiến cho Đăng Dương thoáng cái giật mình mà thoát khỏi dòng suy tư vô định. Bất quá, rất nhanh Đăng Dương đã kịp thời bình ổn tâm thần, treo nụ cười dễ nhìn trên môi, hắn bước ra khỏi tán cây u tối

“Ha ha, là ta, mấy vị huynh đệ vất vả rồi, tối như thế này mà vẫn phải đi tuần tra!”

Thấy kẻ đứng dưới gốc cây chính là Đăng Dương, tên đội trưởng đội hộ vệ ngay lập tức nhận ra, liền cười nói

“Thì ra là Đăng huynh đệ à! Biết là sao được, tên sát thủ Bóng Ma vẫn còn đang lộng hành ngoài kia, bọn ta không tích cực tuần tra là không được, lỡ như hắn ta đột nhập vào trong Lôi phủ thì làm sao đây!”



“À mà tối như thế này, Đăng huynh đệ sao còn đứng đây?” đội trưởng hộ vệ có chút nghi hoặc hỏi

Nghe thế, Đăng Dương tỏ vẻ xấu hổ mà cười cười “Nói ra thì mất mặt, số là hồi chiều ta đi vòng quanh Lôi phủ, nhìn ngắm sơn xanh nước biếc để mở mang tầm mắt một phen, ai ngờ đi đến nơi này, cơ thể mệt mỏi cộng với gió mát hiu hiu, ta định nghỉ ngơi một chút thì lại ngủ quên đến tận bây giờ luôn. Nếu không may nắm được huynh đệ gọi dậy, ta có lẽ là nằm đến sáng mai quá!”

Tên đội trưởng đội hộ vệ nghe vậy cũng không chút nghi ngờ, liền cười nói “Thì ra là thế, thôi Đăng huynh đệ cũng nên về nghỉ đi, hiện tại là thời điểm phi thường nhạy cảm, buổi tối Lôi phủ sẽ tiến hành giới nghiêm cho nên ngươi đừng nên đi loạn. Chúng ta phải tiếp tục tuần tra đây!”

Nói rồi, đội hộ vệ mười người liền nhanh chóng rời đi, tiếp tục cẩn thận tuần tra các con đường bên trong Lôi phủ. Mà Đăng Dương sau đó cũng không nán lại thêm nữa, nhanh chân trở lai phòng mình.

Sau khi đóng kín hết tất cả các cửa, Đăng Dương đến ngồi bên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng, tâm thần bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ đối sách phá đám Lôi Các, xem thử cách nào tốt nhất để ngăn chặn hắn đột phá đến cấp bậc Võ Tướng.

Trong căn phòng nhỏ, theo những âm thanh lộc cộc do các ngón tay thon dài và vô cùng thô ráp liên tục gõ lên mặt bàn, thời gian cứ thế mà nhanh chóng trôi qua.

Mãi đến một tiếng sau, Đăng Dương mới bở bưng đối mắt đen như hắc thạch, trong đáy mắt hiện lên một vòng sáng lạnh lẽo đến tận cùng

“Phải rồi, sao mình lại quên bén đi dùng Độc nhỉ? Đúng vậy, không cần tự thân động thủ, cũng không cần phải âm thầm lẻn vào bên trong, mình chỉ cần dùng một loại độc khí cực mạnh, đứng từ bên ngoài thổi vào bên trong Lôi Gia Đường là được rồi”

“Hắc, đến lúc đó, Lôi Các đừng mơ có thể an ổn đột phá Võ Tướng thành công, thậm chí nếu đột phát thất bại vào thời kỳ tối hậu, tu vi của hắn sẽ bị thụt lùi một mảng lớn.”

Nói đến đây, Đăng Dương hơi nhăn mày “Chỉ là, không biết mình phải dùng đến loại thuốc độc nào mới được đây? Hơn nữa là phải mua ở nơi đâu?”

Độc dược ở thế giới này là một thứ gì đó khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, bao gồm cả thường dân lẫn võ giả. Bời vì, nó là một loại vũ khí giết người còn đáng sợ hơn là thần binh lợi khí, khiến cho người bị trúng phải không kịp làm ra phòng bị cũng như cái chết cực kỳ thống khổ.

Mà những kẻ có thể luyện chế ra độc dược lợi hại không ai khác chính là các vị Luyện Dược Sư tài hoa hơn người. Bọn họ là những kẻ thấu hiểu dược lý của linh dược nhất, có thể điều chế ra vô số loại đan dược thần kỳ. Đồng nghĩa với việc, bọn họ luyện ra độc dược cũng vô cùng dễ dàng, chỉ như một cái nhất tay, đá chân mà thôi.

Có điều, với thân phận cao cao tại thượng của mình, đa phần các vị Luyện Dược Sư đều không ngu ngốc chạy đi luyện chế độc dược rồi đêm bán ra ngoài để hủy hoại thanh danh của mình, bọn họ chỉ luyện ra một số cực ít độc dược dùng để phòng thân mà thôi.

Bời vậy mới nói, Đăng Dương muốn mua độc dược thì chỉ có thể tìm kiếm trên thị trường chợ đen với giá thành cực cao, hơn nữa còn chưa chắc đã có thể tìm ra loại ‘độc dược dạng khí’ thích hợp nhất để ám toán Lôi Các.

Tựa như thấu hiểu sự rối rắm cùng bế tắc trong đầu Đăng Dương, AI bất chợt cất lời

< < Chủ nhân, ngài đây là đang rất cần độc dược? > >

“Hỏi thừa!” Đăng Dương đang rối rắm lại đột ngột bị AI nói xen vào dòng suy nghĩ nên vô cùng bực bội quát lên.

Thế nhưng nay sau đó, ánh mắt của hắn bổng dưng lóe lên hi vọng sáng người, vội vàng hỏi

< < Này AI, ngươi nói như thế có phải là đã có cách giúp ta tìm độc dược phải không? > >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.