Chương trước
Chương sau
Lại ở Bách Linh Các bận rộn một hồi lâu,bí mật sắp xếp xong vài chuyện, Tiểu Ngư cẩn thận tới một nơi bí mật đổi trở về quần áo lúc sáng sớm khi ra ngoài, sau đó mới vội vàng rời khỏithành về nhà.
Phạm Đại đã trở về, hai huynh đệ đang ởtrong phòng kín cửa nói chuyện gì đó, Tiểu Ngư không quản bọn họ, dù sao hiện giờ phòng bếp cũng đã có người nấu cơm chiều, liền lập tức đi tìmNhạc Du.
“Bọn họ sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?Hợp Đức cô nương nếu uống hết chỗ này, cổ họng của nàng sẽ bị hủy hoàntoàn, lại càng không thể hát diễn gì được.” Nhạc Du kiểm tra thuốc trong bình một chút, không khỏi biến sắc nói.
“Không tàn nhẫn độc ác sao thì sao có thể chèn ép vượt lên chúng ta?” Tiểu Ngư cười lạnh, “Đúng rồi, Nhạc tiênsinh, tôi muốn huynh nghiên cứu một ít thuốc đáp lễ bọn họ một chút.”
“Được.” Nhạc Du chẳng chút nghĩ ngợi liền gật đầu, “Thuốc gì?”
“Loại thuốc có dược tính trái ngược với hổ tiên ngưu tiên.” (thuốc làm tăng sinh lý, giống như là viagra thời cổ đại í :),bạn Cá muốn bọn này “liệt dương” luôn :)))))
Cạch..
Bình sứ nhỏ thoáng cái rớt xuống bàn,gương mặt tuấn tú của Nhạc Du lập tức như bị lửa thiêu đỏ rực lên tậnmang tai, cả người lại như tượng gỗ đờ ra, lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Cô… cô nói cái gì?”
“Huynh là đại phu, chắc không phải làkhông biết hổ tiên là thuốc gì đúng không?” Tiểu Ngư vốn dĩ cũng hơingượng ngùng, cho nên mới ví dụ uyển chuyển, nhưng hiện giờ thấy bộ dạng bị dọa phát ngốc kia của Nhạc Du, trái lại cảm thấy buồn cười, thoảimái nói.
“Cái này… cái này không tốt lắm đúngkhông?” Nhạc Du một lúc lâu mới hồi thần lại, ánh mắt bối rối, không dám nhìn vào mắt Tiểu Ngư, chỉ cúi đầu nói: “Thứ này tổn hại đến con cháuđời sau của người ta, chính là gây hại đến âm đức.”
“Yên tâm, tôi cũng chẳng muốn huynhtuyệt đường con cháu, chỉ là để bọn chúng tạm thời nếm thử chút sợ hãiloại này thôi. Chúng ta ngoài sáng không động chạm được bọn chúng, chẳng lẽ ngầm trút giận cũng không được sao?” Nhớ đến hôm nay suýt chút nữathì tạo thành bi kịch, thanh âm Tiểu Ngư lạnh như băng sương: “Tôi vốnđang nghĩ nên ăn miếng trả miếng, hạ chút thuốc đối với diễn viên đượcyêu thích của bọn họ, nhưng nếu làm như vậy cũng là liên lụy đến nhữngngười kiếm ăn vô tội giống như chúng ta. Vậy tôi đây chẳng phải cũng trở thành súc sinh như bọn chúng? Mà nếu để Nhị thúc nửa đêm đi đe dọa bọnchúng, chỉ sợ lúc ấy chúng luôn mồm không dám, nhưng hôm sau liền lậptức tìm một tội danh bất kỳ nào đó đóng cửa Bách Linh các của chúng ta.”
“Nhưng mà…” Nhạc Du cũng cảm thấy TiểuNgư nói có lý, chỉ là giáo dục quân tử mà hắn được dạy dỗ lại khiếnlương tâm hắn vô cùng dày vò.
“Kỳ thật, sở dĩ tôi đột nhiên nghĩ ra cách này cũng có một nguyên nhân là do huynh.”
“Do ta? Cái này.. cái này và ta thì cóliên quan gì?” Da mặt Nhạc Du lập tức lại đỏ lên, da thịt vốn trắng hồng lại như nhiễm một tầng son, gương mặt như phù dung hoa đào, kiều diễmnhư mẫu đơn nở mùa xuân. (tác giả tả này làm mình muốn nhào zô ăn luôn Nhạc Du quá, định lực của bạn Cá không tồi chút nào.. >o
Trời đất chứng giám, tuy rằng hắn đối với thiếu nữ trước mắt này quả thực có lòng ngưỡng mộ mà không người nàobiết, nhưng tình cảm của người quân tử, xuất phát là lễ, cũng dừng ở lễ, những việc xấu xa khác, dù là một ý niệm trong đầu hắn cũng không từngnghĩ đến.
Đầu óc của Nhạc Du hoàn toàn loạn xạ,không chút chú ý tới suy nghĩ trong đầu mình căn bản chẳng liên quan gìđến vấn đề mà Tiểu Ngư nói.
“Đúng vậy. Huynh đã quên tại sao huynhphải trốn tránh nhiều năm như vậy, ngay cả thi hương cũng không dám tham gia sao?” Tiểu Ngư ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ củaNhạc Du, không đợi hắn trả lời liền nói tiếp, “Bởi vì Hạ Tủng, bởi vì Hạ Tủng kia yêu thích nam sắc, bởi vì Hạ Tủng kia đến nay còn đứng trên vị trí cao. Gã xấu xa đó chẳng những khiến huynh phải xuất gia làm hòathượng, còn khiến huynh chỉ có thể ngày qua ngày năm qua năm trốn trongtiểu viện này, ngay cả ra cửa cũng phải giống phụ nữ mang khăn che mặt.”
Tiểu Ngư nói một hơi, thấy Nhạc Du sắcmặt từ đỏ ửng chuyển thành trắng bệch, trong lòng có chút không nỡ,thanh âm dần dần mềm dịu xuống.
“Những năm này, tôi thường nghĩ có cáchnào có thể giúp huynh thật sự quang minh chính đại đi trên đường lớn, đi vào Quốc Tử Giám, đi vào trường thi. Chính huynh cũng biết, nhà chúngta chỉ là bình dân, thậm chí còn là người luyện võ giang hồ, địa vị cònthấp hơn bình dân một bậc. Chúng ta là người thấp kém, muốn quyền khôngquyền, muốn tiền không tiền, càng không thể sảng khoái giang hồ, tùytiện tính tình của mình mà muốn đánh người thì đánh, muốn giết người thì giết, ngày qua ngày khổ cực uất ức, không cần tôi nói, huynh cũng cóthể nhìn thấy rõ ràng.”
Tiểu Ngư vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn làmcho Nhạc Du nghiên cứu ra thuốc, không ngờ lại xả ra một loại những oánhận mình chôn giấu trong đáy lòng từ lâu, cảm xúc không khỏi có phầnkhông khống chế được.
“Ta biết, ta đều biết hết.” Nhạc Du thấynàng tâm tình suy sút, không khỏi động lòng lại thương tiếc, thần sắcbình ổn trở lại, chỉ là bàn tay dưới tay áo kia hơi nâng lên nhưng vẫnnhư trước không dám cao hơn mặt bàn, lại càng không dám dung túng bảnnăng chất chứa trong lòng bàn tay muốn khe khẽ vuốt lên mái tóc mượt mànhư mây của thiếu nữ trước mặt. (vậy nên anh chỉ là nam phụ… nam phụ… >_
Tiểu Ngư hít sâu một hơi, một lần nữathay bằng một nụ cười lạc quan: “Tôi biết huynh vẫn không cam lòng, tôicũng không cam lòng như vậy, cho nên hôm nay khi nghĩ cách làm sao dạydỗ đám súc sinh đó, liền đột nhiên nghĩ tới chiêu này.”
Dừng một chút, Tiểu Ngư lại nói: “Kỳthật, thuốc này huynh có thể bào chế hai phần, một phần tạm thời, khiếnbọn chúng lo lắng mấy tháng là được, còn một phần khác, có tác dụng vĩnh viễn, tôi sẽ bảo Nhị thúc tìm cách cho bọn chúng dùng. Huynh yên tâm,chuyện thế này liên quan đến mặt mũi đàn ông, chỉ cần chúng ta làm sạchsẽ gọn gàng, bọn chúng sẽ không thể nào nghi ngờ đến chúng ta. Hơn nữa,những kẻ ăn trên ngồi trốc này, quanh năm suốt tháng không biết đã chàđạp làm hại bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ giống như huynh, chúng ta làmthế này, thứ nhất coi như thay trời hành đạo, thứ hai cũng là cách tốtđể triệt luôn nguyên do làm hại huynh. Chờ việc qua đi, huynh chờ thêmnửa năm rồi lộ diện, chẳng phải hết thảy đều thanh thản yên lòng? Đươngnhiên, nếu huynh thật sự cảm thấy miễn cưỡng, tôi nghĩ cách khác cũngđược.”
Nhạc Du hai gò má lại đỏ hồng, nhưngkhông nói gì nữa. Nếu Hạ Tủng không còn công năng của đàn ông, quả thựckhông còn có thể uy hiếp đến hắn nữa, tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng hắn từ nay về sau cũng có thể buông bỏ. Nhưng mà, làm chuyện như vậythật sự vi phạm đến đạo đức, hắn có thể dùng cách này để đòi lại côngđạo cho mình sao?
Tiểu Ngư đợi một hồi, thấy hắn vẫn hạkhông được quyết tâm, cười nói: “Huynh có bào chế thuốc này không, haylà cảm thấy tôi quá thiếu đạo đức?”
“Không, ta không có ý đó.” Nhạc Du vộivàng giải thích, ánh mắt vừa chạm phải đôi mắt cười của Tiểu Ngư liềnvội cúi đầu, rồi mới cười cười nói: “Để ta thử xem.”
“Có lời này của huynh là được rồi.” TiểuNgư cười đứng dậy, bỏ lại Nhạc Du đáng thương đang mặt đỏ hồng một mìnhlại tiếp tục tiến hành đấu tranh đạo đức lần nữa, “Tôi đến phòng bếpgiúp đỡ, đợi lát nữa xong sẽ gọi huynh.”
Phòng Nhạc Du và phòng Phạm Thông, PhạmĐại cùng ở trong một viện, Tiểu Ngư vừa bước ra bên này, cửa đối diệnPhạm Thông cũng bước ra, gương mặt không chút thay đổi vì năm tháng xóimòn, ngược lại càng nhiều thêm sức hút của nam nhân trưởng thành, hiệngiờ đang tràn đầy vẻ áy náy mà Tiểu Ngư vô cùng quen thuộc: “Tiểu Ngư…”
Phạm Thông chỉ gọi nàng một tiếng liền nói không ra nữa, chỉ sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
“Nhị thúc, điều tra ra rồi?” Tiểu Ngư dừng lại, lẳng lặng nhìn Phạm Đại đứng bên cạnh Phạm Thông.
“Ừ.” Phạm Đại nhìn thoáng qua Phạm Thông, gật đầu.
“Nếu đã biết ở đâu, trước hết cứ tạm thếđã, dù sao nhiều năm qua như vậy, cũng không nóng lòng một chốc.” TiểuNgư nói thản nhiên, “Nhị thúc, Đản Nhi một mình ở trong thành, ta sợ hắn không lo nổi hết, thúc cũng đi giúp đi! Nếu phát hiện có kẻ khả nghi,không cần đánh rắn động cỏ, cụ thể ta đã nói với Đản Nhi, thúc hỏi hắnlà được.”
“Đi luôn bây giờ?” Phạm Địa do dự, hắn còn chưa nói rõ chuyện của người phụ nữ kia cho nàng biết mà.
“Đi luôn bây giờ, miễn cho có người chịu hại.” Tiểu Ngư gật đầu nói.
“Tiểu Ngư, có việc, cha nghĩ muốn nói với con bây giờ.” Phạm Thông cố lấy dũng khí nói.
“Con đã nói, việc này không vội nhấtthời. Chuyện gánh hát liên quan đến mạng người, sáng sớm mai con cònphải vào thành, những chuyện khác, chờ việc gánh hát giải quyết xong rồi nói sau!” Gương mặt Tiểu Ngư không nhìn rõ vui hay giận, Phạm Thôngthấy nàng quả thật không muốn nói, cụp mắt thở dài, quay người bước trởlại trong phòng.
Bàn ăn tối nay, không khí trầm lặng lạthường, Phạm Bạch Thái chỉ tưởng rằng chuyện gánh hát khiến mọi ngườiphiền lòng, tìm cách khuấy động không khí để mọi người vui lên một chút, nhưng không biết rằng điều thật sự khiến tâm tình phụ thân nặng trĩulại chính là mẹ ruột của nó đã nhiều năm chưa gặp lại.
Một đêm này, bất kể là trong thành hay ngoài thành, đều là một đêm không ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.