Đêm đen tối om, ngoài mấy trăm mét, LiễuHà trấn sáng rực đèn đuốc, còn tiểu viện thì chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ duy nhất. Bên ngoài nhà, cành liễu nhẹ nhàng đong đưa trong gió đêm,bóng liễu lờ mờ mông lung, giống như một vũ điệu mê hoặc lòng người.
“Đừng mà!!!” Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
“Không muốncũng phải đi. Đừng quên ta mới là người chủ nhà này, quyết định như vậyrồi. Ngày mau buổi sáng ta tự đi bàn giá tiền, ngày kia thúc âm thầm đitheo, chờ chắc chắn hắn thật sự đã đến quặng mỏ thì trở về. Còn nữa,đừng kêu lên ghê tởm như vậy, ai không biết lại tưởng nhà ta giết heo.”Sau tiếng kêu thảm thiết là một giọng thiếu nữ lạnh lùng.
“Tiểu Ngư, cho dù cháu nhất định muốn tatự mình đi áp giải, vậy cũng nên để cho ta mấy ngày chứ, cháu không cầnvõ công của ông ta, nhưng Nhị thúc ta đây thật sự rất rất muốn xem mà,không thì, ba ngày sau sẽ đi được không?” Người nào đó vẻ mặt cầu xin,thanh âm thê lương, gương mặt anh tuấn tràn đầy bi thương vì giấc mộngsắp vỡ tan.
“Không được.” Tiểu Ngư một lời cự tuyệt.Nàng biết, Nhị thúc võ si này một lòng muốn lão già quái dị thu nàng làm đồ đệ, chủ yếu nhất là hắn rất muốn tự mình tận mắt nhìn tuyệt kỹ thành danh của lão già, nếu có thể học được chút nào là tốt nhất.
“Vậy hai ngày đi, cháu gái bảo bối, chỉ hai ngày, hai ngày được không?” Cằm Phạm Đại đã sắp bi thương mà trễ xuống gần mặt đất.
“Gọi cháu gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576219/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.