Mới vừa rồi Phạm Đại và lão già tuy rằnglướt qua nhau, nhưng trong mắt người thường thì chỉ là quái dị một chútmà thôi, cũng không nhìn ra được những bước đi nhìn như thong thả thựcchất lại hàm chứa tốc độ trong đó.
Phạm Đại vừa nói ra câu kia, chỉ nghe ồ một tiếng, những người khách không biết rõ sự việc đều bật cười.
“Xem ra gã đàn ông này uống say rồi, lại có thể mời lão già điên xem tướng tay cho cháu gái mình, cười chết mất thôi!”
“Đúng vậy, xem bộ dáng hắn uống rượu ban nãy, tám phần là đồ sâu rượu, uống say mất rồi!”
“Lão già quái dị này mà xem được tướng tay, ta đây còn có thể xem được tướng mặt ấy chứ!”
Tiểu Ngư chỉ quăng ra một ánh mắt xemthường, nàng mặc kệ lão già quái dị này là ai, nàng chỉ biết mỗi ngườigiang hồ đều có cách sinh tồn của mình, không giống như vài người già cả bệnh tật mẹ góa con côi thực sự, cần người khác thông cảm chiếu cố,nàng cũng không quản Phạm Đại đẩy nàng đến là có ý đồ gì, chỉ biết rằngnàng không muốn bất luận kẻ nào phá vỡ dù chỉ là chút ít sự yên ổn vấtvả lắm mới giành lại được.
Trong lòng đã có quyết định, nàng cũngkhông quay đầu chỉ trích Phạm Đại tự ý, chỉ ra hiệu La Đản để ý đến Phạm Bạch Thái, rồi đi vào trong quán.
Khách trong quán còn tưởng rằng nàng thật sự ngoan ngoãn nghe lời thúc thúc, cam tâm tình nguyên để cho lão giàkỳ quái kia sờ vào đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình, không khỏi đềuvẻ mặt phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576214/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.