“Nhị thúc, chúng ta giờ đang đi đâu đây?” Mặt trời đã lên cao, TiểuNgư dừng bước, nhìn tiểu trấn lớn cỡ khoảng hai trăm nhà dân xuất hiệntrong tầm mắt, không khỏi thắc mắc nhìn về phía Phạm Đại.
Mấy ngày này bọn họ dù chưa phải trèo đèo lội suối nhưng vẫn dọc theo chân núi mà đi, nếu như gặp phải kẻ nào khả nghi thì lập tức vào núitránh né, dù có gặp qua thôn xóm nào cũng chỉ cử một hai người vào muanhu yếu phẩm cần thiết mà thôi, hôm nay tại sao chưa đến buổi trưa mà đã đi về hướng trấn này rồi? Hơn nữa Phạm Thông từ nửa đêm hôm qua đãkhông thấy tăm hơi bóng dáng đâu, ra vẻ thần thần bí bí không biết đangmuốn làm cái quỷ gì đây nữa.
“Đi vào trấn á.” Phạm Đại cười hắc hắc.
“Không phải nói còn muốn trốn tránh thêm vài ngày nữa sao?” Tiểu Ngưcàng thêm khó hiểu, trấn Y Dương trọng phạm bị cướp, vụ án này cũngkhông nhỏ, bây giờ mới qua ba bốn ngày, không thể nào cứ như vậy mà bịtừ bỏ, mấy ngày này nhất định sẽ đặc biệt chú ý đến những người lạ, chodù người ta không nhất định nhớ rõ một nhà bọn họ bộ dạng thế nào, nhưng Phạm Thông Phạm Đại là anh em sinh đôi, cũng là một dấu hiệu vô cùng dễ nhớ dễ nhận.
“Yên tâm đi, không sao.” Phạm Đại không biết kiếm đâu ra một bộ râumàu đen thui, dính lên trên miệng, vụng về hỏi: “Tiểu cô nương, cô nhìnxem ta là ai đây!!!”
“Đại gấu chó, ô ô…” Phạm Bạch Thái bên cạnh cười khanh khách, còn vung vung hai cánh tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576144/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.