“Một trăm xâu? Sao có thể?” Chưởng quầy kia liếc mắt âm dương quáikhí cười nhạo, “Chỉ một miếng ngọc bội xấu xí cũ nát thế này mà muốn giá một trăm xâu tiền, nói cho ngươi, đừng nói mười xâu, ngay cả hai xâucũng là quá cao, nhiều nhất trả cho ngươi một xâu.”
“Một xâu?” Phạm Đại đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giận tím mặt, xôngđến trước cửa quầy cao cao, giơ cánh tay dài đoạt lại ngọc bội trong tay chưởng quầy, tức giận mắng: “Ngươi con mẹ nó thối lắm, nói hươu nóivượn. Sao ngươi không nói thẳng là một văn tiền đi, hả? Mắt ngươi toànlòng đen hay lòng trắng, hả? Miếng ngọc tốt như thế còn dám nói là xấuxí cũ nát, ta xem hiệu cầm đồ này ngươi cũng đừng mở nữa. Lại dám khinhchúng ta là không có kiến thức dễ bắt nạt sao? Nói cho ngươi, ông đâykhông thèm cầm đồ nữa!”
“Thôi Nhị đệ, nếu người ta ra giá không như ý, chúng ta không cầmcũng được, cần gì khắc khẩu với hắn?” Phạm Thông cầm lấy ngọc bội quaysang Tiểu Ngư, thấy Phạm Đại vẫn tức giận không thôi, lại nhắc: “Nhị đệ, đi thôi!”
“Không bán? Cầm đồ Trần ký là nơi các ngươi muốn vào là vào, muốnkhông bán thì không bán sao? Hừ!” Ngoài dự đoán của mọi người, chưởngquầy kia chẳng những không xấu hổ chút nào, ngược lại còn mạnh tay đậpxuống mặt quầy, đứng lên, hừ lạnh một tiếng kéo dây thừng bên cạnh, chỉnghe bên trong có những tiếng rầm rập, cư nhiên có ba gã đàn ông nhanhchóng kéo nhau chạy ra, tất cả đều là chế phục giống nhau, thắt lưng đeo trường đao, mà cư nhiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576136/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.