Nhà thể thao vang vọng tiếng còi của trọng tài, hiệp ba kết thúc để lại tỉ số 1-0.
Bên đội Nam Tiêu quây tròn hội ý còn bên Bắc Tiêu mang vẻ tự tin giải lao tự do, tỉ số của 3 hiệp bên dẫn đầu 1 điểm cũng nhờ một giây lơ đãng của Trương Thời Khuynh ở hiệp 2.
Dương Lãm đang uống nước rất ổn định cho đến khi Tử Vân Tử mang đôi mắt long lanh nhìn cậu như phát hiện châu báu đã mất nhiều năm đi tìm thi thoảng còn cố tình chớp chớp mấy cái đã thế còn mang quạt giấy quạt quạt cho cậu.
Đích thị là chập mạch rồi!
Nói ví như nếu Tử Vân Tử có hai chiếc kem, cô sẽ chia cho cô hai cái chứ làm gì chịu chia cho Dương Lãm cái nào?
Từ bao giờ lại đối tốt với cậu như thế?
“Cậu còn nóng không? Để tớ quạt thêm nhé?”
Từ ngữ rõ ràng có vấn đề rồi cộng thêm cái giọng ngọt ngào, yểu điệu như thế nữa Dương Lãm chịu không nổi cú sốc phụt cả nước ra ngoài.
Dương La Kỳ ‘tận tình’ quăng chiếc khăn cho thằng em trai. Đây giống như một sự sắp xếp hoặc có thể do đoán trước sự tình.
Cậu ta cảm giác như bị ma theo lạnh cả sống lưng, không nhịn được đến lúc cơn ho tắt liền quay sang hỏi Dương La Kỳ còn mang theo bộ mặt nhăn: “Khụ khụ…cậu ta bị sao đấy chị? Khụ…gọi xe bệnh viện tâm thần tới rước người điên thôi chứ em sắp đột quỵ với đôi tử rồi!”
Dương La Kỳ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881883/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.