Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Viên Diệp Đình giương giương vẻ mặt “Chính là tôi đấy, làm sao? “, lấy hai tay ôm ngực đứng ở bên cạnh nhìn Hứa Mễ Nặc đang chán nản.
Thấy Hứa Mễ Nặc cho rằng anh đã táy máy chân tay với cô, anh không tính giải thích, cũng không có ý định nói rõ ràng ra, để cho cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đấy!
Viên Diệp Đình ngạo kiều cất bước rời đi.
Hứa Mễ Nặc nuốt nước mắt thương tiếc cho sự trong sạch đã trôi dạt về phương xa của mình, nhìn biểu tình trước khi rời đi của Viên Diệp Đình kia, cô cũng không phải là đứa ngốc, tự nhiên có thể nhìn ta, chắc chắn là Viên Diệp Đình đã thay quần áo cho cô.
Nếu không thì làm gì có ai, buổi tối, ngoài anh ta ra thì trong nhà chỉ có ông nội, sao ông nội có thể thay quần áo cho cô được chứ!
Người này đúng là đại sắc lang lợi dụng lúc người ta gặp nguy mà táy máy chân tay!!
Cuối cùng thì Hứa Mễ Nặc bị thương nên đã hoàn toàn an phận nửa tháng.
Nửa tháng qua, ngoài ăn cháo ra thì cô chẳng được ăn gì khác. Thật không biết là do chị Trương thật sự lo lắng cô sẽ bị để lại sẹo, hay là người nào đó cố ý trả thù cá nhân, dùng đồ ăn để ngược đãi cô.
Tóm lại, Hứa Mễ Nặc ăn cháo ăn đến nỗi miệng nhạt thếch ra rồi.
Rốt cuộc, hai mươi ngày sau, bác sỹ mới tuyên bố tay của cô đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Thượng đế và ông trời ơi, rốt cuộc thì hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532548/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.