Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một lát sau, quả nhiên thấy hiệu quả, nhưng quần áo của Hứa Mễ Nặc vì nóng mồ hôi tiết ra nên ướt đẫm. Viên Diệp Đình suy nghĩ hồi lâu, bèn bắt đầu giúp Hứa Mễ Nặc đổi quần áo.
Thế mới biết Hứa Mễ Nặc thật sự rất gầy, hơn nữa trên cơ thể còn có mấy vết thương. Viên Diệp Đình vừa nhìn đã biết không phải vết thương thông thường, rõ ràng là do đánh nhau mà để lại, nghĩ đến thỉnh thoảng Hứa Mễ Nặc tài nghệ bộc phát, Viên Diệp Đình hơi hoài nghi, nhưng những điều này không phải chuyện nên suy nghĩ lúc này.
Giờ quan trọng nhất là phải giúp Hứa Mễ Nặc thay quần áo, giảm nhiệt độ.
Viên Diệp Đình chăm sóc Hứa Mễ Nặc bị ốm đâu vào đấy, cuối cùng khi sắp đến hừng đông, cơn sốt của Hứa Mễ Nặc mới lui dần.
Lúc này mà trở về ngủ thì cũng không có ích gì, Viên Diệp Đình nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Hứa Mễ Nặc khi cơn sốt lui đi, không nói hai lời, xốc chăn nằm xuống nghỉ ngơi.
Mà Hứa Mễ Nặc ngủ từ buổi chiều đến hôm sau đã ngủ rất đủ, cho nên động tác nằm xuống rất khẽ của Viên Diệp Đình cũng có thể khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy khuôn mặt được phóng to của Viên Diệp Đình ở ngay trước mắt cô. Cô sợ đến hít một hơi, lui về sau một chút, ngón tay bị quấn vải chỉ vào Viên Diệp Đình: “Anh, anh, tôi.”
Viên Diệp Đình không đếm xỉa đến biểu cảm như gặp quỷ của cô, anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532547/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.