Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc bị phản ứng của thím Trương làm cho hoảng sợ, chợt cảm thấy đây không phải suy nghĩ hay, nhưng thím Trương không cho phép từ chối cầm lấy tay cô, bắt đầu hướng dẫn.
Sự thật chứng minh, tay nghề của Hứa Mễ Nặc, thật sự rất tệ! Một gói bánh mì cắt lát, còn có máy nướng bánh, thím Trương làm hơi sém vàng, tại sao đến lượt cô lại cháy thui cháy rụi!
Một nồi cháo nhỏ, thím Trương nấu mềm dẻo, trải qua tay cô thì đặc sệt lại, nhìn như mớ hổ lốn.
Nói chung, bữa sáng làm gà bay chó sửa, tay của Hứa Mễ Nặc đầy vết bỏng.
Viên Diệp Đình và ông cụ Viên ngồi cạnh bàn ăn chờ đã lâu, đã sắp qua giờ ăn sáng nhưng vẫn chưa thấy bắt đầu bữa sáng, Viên Diệp Đình có chút không vui, đang định đi phòng bếp nhìn, thấy vẻ mặt thím Trương tươi cười bưng bữa sáng tới, theo sau là Hứa Mễ Nặc cúi đầu ủ rũ.
“Lão thái gia, thiếu gia, bữa sáng hôm nay là mợ chủ dậy sớm đến phòng bếp chuẩn bị. Mọi người phải ăn thật ngon nha.” Thím Trương bày bữa sáng ra, cười nói.
“Bữa sáng hôm nay là Tiểu Nặc làm? Nhất định ông phải ăn thật ngon!” Dường như ông cụ Viên rất vui vẻ.
Nhưng khi đường nhìn của ông rơi vào bữa sáng trên bàn thì nụ cười khóe miệng hơi cứng lại.
Thứ này, thứ này thật sự có thể ăn sao? Ông vụ Viên do dự cầm đũa.
Hứa Mễ Nặc nhìn vẻ mặt băn khoăn của ông cụ Viên, đầu vốn cúi thấp thiếu nước vùi xuống sàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532541/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.