Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc quay đầu lại, cười như nở hoa, khóe miệng cong cong, trong mắt đầy tia sáng: “Thật không? Thật không? Anh không được lừa tôi đấy.”
Thấy dáng vẻ này của cô, Viên Diệp Đình vốn đang định thu lại lời nói chợt bỏ đi suy nghĩ ấy, trái lại làm theo lời cô, gật đầu.
Hứa Mễ Nặc khó tin trợn to hai mắt nhìn Viên Diệp Đình, ánh mắt sung sướng giây phút ấy như thể anh là toàn bộ thế giới của cô.
Viên Diệp Đình kết thúc chủ đề sớm, quay lại thư phòng.
“Ôi chao? Sao lại đi?” Vẫn không nói rõ tiêu chuẩn ngoan ngoãn là thế nào đâu!
Vất vả lắm mới khơi mào được mà! Gian thương! Gian thương! Cứ thế bước đi, rốt cuộc nói hay không nói?
Hứa Mễ Nặc tập trung suy nghĩ, sao bình thường thông minh là thế mà cứ đến thời khắc quan trọng là lại trở nên ngớ ngẩn.
Nhưng có hi vọng đã coi như bước thêm một bước dài rồi. Hứa Mễ Nặc chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Hôm sau vừa rạng sáng, để đạt được yêu cầu của Viên thiếu, Hứa Mễ Nặc dậy thật sớm, chuẩn bị làm bữa sáng tình yêu, hối lộ cái bụng của Viên tổng, để hắn trở nên mềm mỏng một tí, dễ ăn nói hơn!
Đến lúc cô vào phòng bếp, thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô bước vào, còn tưởng là cô có gì dặn dò, ngừng động tác, chờ cô nói.
Hứa Mễ Nặc nhìn dáng vẻ này của thím Trương, trong lòng than thở: nhà họ Viên dạy người làm thật nghiêm ngặt a! Nhưng Hứa Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532540/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.