Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng trước mắt chỉ có một việc quan trọng nhất đó chính là chạy trốn, cực kỳ mong muốn chạy trốn!
Hứa Mễ Nặc cúi đầu chán nản, thật phiền. Chẳng lẽ cô phải ở đây mãi sao?
Ngay khi cô nóng nảy muốn thét lên thì điện thoại vang lên, là Mạc Tình Nhu.
Ai nha, tại sao cô lại quên mất người bạn thân này chứ? Bạn tốt chính là cần vào những lúc này. Hứa Mễ Nặc như thấy được cọng cọ cứu mạng, điện thoại được kết nối, bắt đầu nói: “Tình Nhu, cứu mạng, mình rất thê thảm đó!”
Hứa Mễ Nặc vừa nói một câu thì ở đầu dây bên kia cũng gào rú, còn vang hơn cô: “Mễ Nặc, mình thông báo cho cậu biết, bà xã của ông chú kia tới tìm cậu. Mình ra ngoài tránh hai ngày, cho dù có chuyện gì thì cũng đừng tìm mình, cũng không được nói cho người khác biết cậu quen mình đó. Chỉ như vậy thôi, bái bai!”
Vừa dứt lời, di động đã bị tắt. Cả người Hứa Mễ Nặc hóa đã. Đây thật sự là bạn cô sao? Có thật không vậy, Hứa Mễ Nặc có chút không chắc chắn cho lắm.
Thôi, coi như cô hiểu rõ, vào lúc quan trong thì không thể tin tưởng vào bất cứ ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Hứa Mễ Nặc mang vẻ mặt có chết cũng không sờ, cô cũng không tin dù gì cô cũng là thiếu phu nhân, muốn ra ngoài, chẳng lẽ cũng không được sao?
Báo cáo, cái P!
Hứa Mễ Nặc càng nghĩ càng tin hơn, ưỡn ngực thẳng lưng, đi tới cửa. Đang định không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532520/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.