Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe tiếng giày cao gót lạch cạch gõ lên cầu thang sau lưng mình, không cần quay đầu lại, Viên Diệp Đình cũng đoán được vẻ mặt lúc này của Hứa Mễ Nặc chắc chắn giống vẻ mặt muốn đi đại tiện, anh không nhịn được nâng cao khóe miệng.
“Diệp thiếu, xin hỏi tại sao phải làm tôi trở nên kỳ quái như thế này... A a, trang phục đặc biệt nữa chứ?”
Trời ơi, chỉ thiếu mỗi nước gắn đầy đèn sáng nhấp nháy trên người là mình đã có thể ra ngoài đường làm chú hề trong lễ giáng sinh rồi!
Mặc dù bây giờ cô nhìn thấy Viên Diệp Đình cũng rất muốn níu lấy cổ áo cuả anh, hung hăng truy hỏi tại sao tối hôm qua anh muốn ăn mình trong tình cảnh mình không biết gì, nhưng bây giờ đang đứng ở trên địa bàn của Viên Diệp Đình, cô còn chưa muốn chết sớm như vậy!
Vất vả lắm mới đi được chỗ ghế sa lon, Hứa Mễ Nặc không đợi Viên Diệp Đình mở miệng đã tự mình ngồi xuống, liếc mắt thấy tách trà hoa còn nguyên chưa ai uống, cô trực tiếp vươn tay ra bưng lên đưa đến mép.
NND! Cô khát chết mất!
Viên Diệp Đình bưng tách cà phê lên, ưu nhã nhấp một ngụm, không nhanh không chậm mở miệng: “Lúc em ngủ tiếng ngáy quá lớn, sau này cần phải chú ý.”
“Phụt!”
Hứa Mễ Nặc vừa mới uống được ngụm trà vào trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã phun toàn bộ lên trên người và cả mặt của Viên Diệp Đình! Bộ âu phục màu trắng với khuy áo giát vàng làm nổi bật lên khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532487/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.