Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khoảng khắc khi quần lót bị giơ lên, em nhất định phải làm biểu hiện kinh ngạc xấu hổ, tốt nhất là phải lộ ra một tia phong tình không kịp che giấu nữa, sau đó làm như vô thức không kịp phòng bị nói ra lời kịch kia.
Vì vậy bây giờ Hứa Mễ Nặc ‘a’ lên che miệng, ngừng ba giây rồi lại lấy hai tay che mặt...
Ngừng ba giây nữa, á, không có phong tình thì sao có thể ném ra? Mình hoàn toàn không có kinh nghiệm với chuyện này! Sau 5 giây suy tính thấu đáo, Hứa Mễ Nặc kéo áo sơ mi lộ vai ra, thoáng cái đã kéo áo sơ mi lại.
Cuối cùng mặt không cảm xúc nói từng câu từng chữ: “A! Đây là thứ Jason đã đưa cho mình.”
Lúc này, cả đám người đã an tĩnh lại, cảm giác giống như là nhìn một điệu khiêu vũ…đẹp? Đi hay là một loại nghi lễ cúng tế đặc biệt nào đó?
Uả, tại sao không có ánh mắt khinh bỉ rồi người người dồn dập chất vấn?
Tại sao mọi người đều dùng biểu tình im lặng để nhìn mình?
Ở thời khắc mấu chốt này, vẫn là lời của Sở Thiến Thiến làm mọi người tỉnh lại từ trong mộng, cô ta tức giận giậm chân chỉ về phía Hứa Mễ Nặc: “Cô sắp là vị hôn thê của Viên Diệp Đình, lại dám mang vật đáng kinh tởm của người đàn ông khác đưa cho theo người!”
Trong nháy mắt, cả thế giới cùng yên lặng, nhưng sự im lặng này hoàn toàn khác với sự im lặng của mọi người vừa nãy, Viên lão gia cũng nhìn lại, thâm trầm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532471/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.