Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì vậy… bọn họ đã bắt đầu thảo luận vấn đề mình sinh con cho Viên Diệp Đình sao? Ba năm ôm hai? Hứa Mễ Nặc suýt nữa là hôn mê!
Không được! Cô không thể ngu ngốc đem mình bán đi như vậy được!
Cô phải tự cứu lấy, cô phải sử dụng đòn sát thủ của mình, cô phải hoàn toàn nói byebye với cuộc hôn nhân vô hình này!
Hứa Mễ Nặc chợt nhìn về phía Viên Diệp Đình bên cạnh, hít thở sâu hai lần rồi cười tươi như hoa, cố giữ vẻ mặt khôn khéo ngốc manh.
“Diệp thiếu, nếu anh có chuyện thì anh cứ đi làm đi? Không cần ở chỗ này giám sát tôi đâu, anh nhìn tôi xem, biểu hiện bây giờ của tôi rất biết điều à.”
“Cục cưng, tại sao em cho rằng tôi đang giám sát em?”
Đôi mắt hẹp dài của Viên Diệp Đình luôn làm cho Hứa Mễ Nặc cảm thấy đôi mắt đó có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô: “Có lẽ, tôi đang bảo vệ người phụ nữ của tôi.”
Hứa Mễ Nặc bị câu nói này làm cho kinh tởm đến nỗi nổi da gà, mẹ nó, bảo vệ và giám sát thì có gì khác nhau, Hứa Mễ Nặc thật sự muốn dựng lông!
Nhưng Viên Diệp Đình, anh phải đi đi!
Hứa Mễ Nặc giống như con kiến đang bò trên chảo nóng, trời cao ơi, động đất sóng thần bom nguyên tử nổ… tóm lại cái gì cũng tốt hết, ông mau tạo một cái lý do đuổi Viên Diệp Đình đi đi!
“Diệp thiếu, pháo hoa được đặt trong đình viện bị người ta động chân động tay, trong pháo hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532470/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.